Tập thơ mới, "Hương Lúa Vàng" vừa xuất bản vào ngày 26/3/2014, lưu hành trên toàn thế giới. Gần 200 bài thơ chọn lọc mang đậm nét quê hương, tình yêu, tình non sông, tình người xa xứ. Hoàng Trúc mời các độc giả yêu thơ Hoàng Trúc đón đọc.
***Số tiền gom được sẽ thêm vào tài trợ cho các cháu mồ côi tại Trung Tâm Mồ Côi Trẻ Em Đường Phố TP Đà Nẵng - Năm Học 2015.
Nếu bạn muốn mua, xin bấm vào ngay hình tên của tập thơ hoặc tìm "Hương Lúa Vàng" trên thị trường Amazon.com
"Bông Cỏ May" là tập thơ đầu tay của Lê Hoàng Trúc, gần 200 bài thơ gồm nhiều thể loại.
Mục lục của "Bông Cỏ May": Mục lục
Nếu các bạn muốn mua sách trên mạng, xin bấm vào ngay hình tên của tập thơ hoặc bấm vào link phía dưới:
Các bạn cũng có thể mua qua Amazon.com được hay download cái e-book qua Smashwords.com.
"Thơ Tình- Mộng Tím," tác giả đã đem hết tâm tư của mình đỗ lên những con chữ huyền thọa, ru tình vào thế giới bất tận. Những dòng thơ ngọt ngào, ướt đẫm sương mai, đôi khi hờn giận như sóng vỗ bờ...
Sau những giờ làm việc, các bạn nên dành một ít thời gian cho mình!
Trong khoảng trống... xin hãy dừng chân quán thơ Lê Hoàng Trúc, thầm thổn thức chuyện đời, chuyện mình...
Nếu bạn muốn mua, xin bấm vào ngay hình tên của tập thơ hoặc tìm "Tho Tinh Mong Tim" trên thị trường Amazon.com
Dưới đây là một số bài thơ nằm trong tập thơ "Bông Cỏ May" và một số bài nằm trong tập thứ hai, "Thơ Tình - Mộng Tím."
Gơi chị Hồ Xuân Hương
Tình chày nghĩa cối
Giậu hồng bán xuân
Chơi chim
Không thích tu chùa một cột
Qua đèo
Hương xuân
Cụ đồ xuân
Ngóng xuân
Xuân xa sứ
Say cùng xuân mới
Một góc Việt kiều
Nghề mới
Táo ông về trời
Lũ quét
Mộng Tím
Đóa quỳnh nở muộn
Khúc hương thì
Thơ tình cuối mùa đông
Thơ tình cuối mùa thu (ngày ấy)
Cánh tím hoa xưa
Dấu hạ
Tình muôn thuở
Giọt nước mắt cho em
Nhà thờ tộc Lê tại Đà Nẵng - Mân Thái
Lê Văn Chiêu - con trai cả Lê Minh - đời thứ 23 được tính từ đời Lê Lợi - tộc trưởng nhà thờ Lê Văn Tộc phái tư - chi nhì đương thời - cùng con trai Lê Hoàng Lân
Đại cao tổ đức vua Lê Lợi
Hoàng đế Lê Thánh Tông
Nơi thờ vọng cụ cao tổ Lê Lợi
Triệu Quốc Công Lê Tấn Triều - em trai Lê Thánh Tông
Lăng mộ Lê Tấn Triều và phu nhân của ông
Lê Minh - tộc trưởng tộc Lê phái tư - chi nhì - đời thứ 22 được tính từ đời Lê Lợi - Ông đã lập ra Lê Văn Tộc tại Khuê Trung, Đà Nẵng
(Quá cố năm 2003)
Bàn thờ hoàng đế Lê Thánh Tông
Lê Hoàng Trúc về quê bái tổ
Tôn nữ Lê Hoàng Trúc - con gái Lê Văn Chiêu - đời thứ 24 được tính từ đời Lê Lợi - cùng phu quân Adam Burgess viên quan Mỹ
Gia phả Lê Văn Tộc từ đời Lê Tấn Triều
Gởi chị Hồ Xuân Hương
Hởi bà chúa quỷ thơ nom?
Sao bà ngậm hết cả vòm trời Nam
Chiếm luôn cả ánh trăng rằm,
Sông kia biển nọ, đồi lam bìa rừng.
Một đời danh tiếng lẫy lừng,
Mầm sau cầm bút nhỏ từng giọt xanh.
Thảo vần ghép chữ theo tranh
Dư thừa giấy bút thật ganh với bà.
Từ nghèo câu thiếu thụt thà
Cắt đầu thừa đít chia ba dụng lời.
Trông trời, ngóng biển, đào khơi
Mò đông, hỏi bắc khó thời đặng câu.
Mấy lời mẹ hát dãi dầu
Nắng mưa phiên chợ tạc châu đôi dòng.
Quạt mo bà múa tây đông,
Thời nay tân tiếng điện vòng vô dây.
Còn chi để tả gió mây?
Trăng khuya nước biết ngày dài đêm thâu
Tình duyên thâm thúy đổi trao
Leo dòng nước xiếc thuyền chao đôi bờ.
Còn đâu chữ đẹp vần mơ?
Thay bằng “mail chat” lờ mờ chữ Tây.
Bánh chưng, bánh đúc, bánh dày
Trốn chui trốn nhũi mì Tây ăn liền
Tàu bay thay chỗ ngựa thuyền
Xe hơi đủ mốt, cao nguyên phả bằng
Đốt rừng, lấp biển, quên trăng,
Mây đen phủ gót chị hằng đêm thu.
Ái êm thưởng khúc nhạc trù,
Giờ đây nhạc “rock” ù ù bên tai.
Vải thô phủ tận gót hài
Ngày nay hai mãnh vai eo phơi trần.
Rau xanh gạo trắng muối dần
Thay bằng bia rượu cung trần say sưa.
Trách trời sao lắm nắng mưa!
Chạy theo hụt cẳng lòng chưa bằng lòng.
Nhà cao hai tấm bê tông
Chưa yên cái bụng muốn chồng thành năm.
Bà con chú bác chơi khăm
Nặng cân vàng thỏi có lầm chẳng sao.
Trắng đen đảo lộn một màu
Hỏi người thiên hạ cái nào đúng sai?
Mặc cho lời lẽ đắng cay
Thế gian muôn thuở đổi thay nhân tình.
Đêm thâu trống đánh vọng đình
Thanh la đỗ tiếp lời bình xôn xao.
Mấy lời anh đối em trao
Canh tàn rượu cạn trầu cau cũng vừa.
Mặc bà Hồ nữ chẳng chừa,
Năm cành đũa ngọc ta vừa trọn câu.
Tình chày nghĩa cối
Chày ơi! Có nhớ cối chăng?
Bảy ngày vắng mặt cối văng góc nhà.
Chày ơi! Cối nhớ chày mà!…
Đêm đêm chày giã cối ba bốn lần
Hành tiêu, ớt tỏi, góp phần
Giã tiêu, chày vỗ như thần biết bay
Canh một, chày giã trầm trày
Hành bay tung té văng đầy cả ra
Canh hai, chày giã ớt ta
Mắt nhắm, mắt mở cái ra cái vào
Canh ba, chày giã lộn nhào
Đậu đen, đậu đỏ, vỏ nào cũng bong
Cối mắng, chày phải giã chồng
Tiếp luôn canh bốn phải song sả gừng
Năm canh, trời đã sáng hừng,
Chày tôi thở gấp thôi dừng ở đây.
Bảy ngày cối đã vắng chày
Hành tiêu, ớt tỏi, chất đầy một kho.
Đêm nay cối lại nằm lo,
Chày về giúp cối giã kho đậu hồng
Giã cho cối mẻ chày cong
Đến khi tóc bạc lưng còng chày ơi!
Giậu hồng bán xuân
Giậu hồng le lói búp son
Sao anh đem cọc đâm giòn cánh tưa?
Cọc anh đã nhọn, lại thừa
Người đâu thô thiển, chẵng ưa chút nào.
Đêm nay hồng trổ nhụy đầu,
Ngày mai bán đổ, chớ nào để anh.
Chơi chim
Nhụy hồng ấp ủ giọt sương mai,
Chìa vôi lách cách chiếc mõ dài.
Chủ nó có yêu đừng đuổi bắt?
Nhảy chồm, nhảy vội nhụy xước xây.
Nuôi chim phải biết loài đen đỏ!
Lồng vừa khuôn khổ đủ chim bay
Sãi cánh lăn bừa nơi hẹp chỗ,
Gai hồng không mắt chớ tha ai!
Qua đèo
Một, hai anh lái lên đèo
Ì à… ì ạch… cổ máy reo
Cheo leo đồi hạ dăm lá cỏ
Le te dòng nước rịn trong veo.
Ngất ngửa chân mây còn xa tít
Đường đi mỗi lúc lại cong vèo
Lạy chúa! Con vừa trăm bước nhịp.
Đến nơi hai bánh cũng vừa teo.
Không thích tu chùa một cột
Chùa anh một cột em không tu
Sợ rằng cột bé gãy đêm thu
Lốc cốc tìm nơi đình rộng lớn
Lạy mãi kinh thư dại hóa gù.
Có ai về nhắn thầy đúc cột?
Nợ trần chưa dứt dùi mõ đu
Cột nó, chùa xưa còn hay gãy?
Mõ cũ bên đời vẫn réo thu.
Cụ đồ xuân
Bên trời nhặt cánh mai bay
Thoáng nghe trong gió hương đầy nắng xuân.
Cụ dồ nghiêng bút ngập ngừng
Nét xuân gieo xuống chúc mừng thế gian.
Hương xuân
Gió đông chợt đến vườn đào
Mưa hoa nhè nhẹ nép vào môi em
Làn son ngậm cánh đào đêm
Nghe trong hơi thở hương mềm dáng xuân.
Ngóng xuân
Gió đêm lành lạnh
Giọt sương rung rinh,
Nắng mai nhè nhẹ
Giọt sương vô hình.
Đậu trên bãi cỏ
Các chú bướm hoang.
Bên dòng sông nhỏ
Con đò trống khoang.
Vách núi bày trò
Gọi mây hóa bóng.
Kìa con sáo nhỏ!
Vội vả đi đâu?
Một đàn ong nâu
Bay qua bãi vắng.
Trăng vàng ló dạng
Màu nắng chưa tan,
Nụ hồng nho nhỏ
Mơ màng xuân sang.
Xuân xa sứ
Nhớ xuân mượn khúc nhạc xuân,
Nhớ mây ngóng gió nhớ rừng ôm cây.
Nhớ em, anh biết tìm ai?
Mượn đôi ly rượu lai rai nỗi sầu.
Xuân về hoa lá có nhau,
Sứ người lẻ bạn trăng sao lạ trời.
Xa em hết nửa cuộc đời,
Thêm một xuân nữa khung trời vắng anh.
Xuân đi mang cả tuổi xanh,
Gởi em ở lại trời xanh trông chừng.
Gọi em! Giọt lệ rưng rưng,
Yêu trong nỗi nhớ, chờ trong nỗi đời.
Rượu nồng cạn đến trăng rơi,
Ngắm em qua mộng hồn vơi nỗi sầu.
Hương yêu tỏa khắp gian lầu,
Hương xuân cùng lúc, mộng sầu, sầu thêm.
Say cùng xuân mới
Xuân nay bạn đến thăm ta
Một ly cụng chúc sống đến già
Hai ly tiền tài vô như nước
Ba ly mừng bạn cũng mừng ta.
Bốn ly con cháu tự thuận hòa
Năm ly thơ cười ra nước mắt
Sáu ly rượu hát thế lòng ta.
Xuân vui thanh bình trong nắng ấm
Đào mai cúc trúc cánh la đà
Bảy tám nhìn hoa đà tái thế
Chín ly vợ bạn ngỡ vợ nhà.
Men say tửu ngấm đời chưa say
Cùng nhau ta cụng hết chum này
Trăm năm đẹp mãi tình tri kỷ
Mười ly trời đất bổng lùi xa.
Một góc Việt kiều
Buồn cho một cảnh nhớ hai quê
Đứng ở bên này ngẩng bên tê
Mòn mõi ngóng trông mối hẹn thề
Trăm năm ước nguyện tình phu thê.
Buồn sao xa xứ cảnh nhà thuê
Đầu tháng chưa qua cuối tháng kề
Đồng lương thấp kém vì kinh tế
Thỉnh thoảng nhà không ngủ bên lề.
Xứ người khác tiếng, cảnh làm thuê
Thiếu tiền, thiếu bạn thiếu tình quê.
Cha mẹ, anh em nào hiểu được
Nỗi khổ tha hương thật ê chề.
Nhiều đêm tuyết lạnh tỉnh cơn mê
Choàng tay ôm chiếc gối cận kề
Giọt lệ chảy dài theo tiếng nấc
Tiền đâu gởi tặng mẹ xuân về?...
Nghề mới
Thị trường vật giá đôn cao,
Tao mày cò đất làm giàu nhanh hơn!
Tối qua chung cuộc ông trời nhỏ
Dự án này nắm rõ trong tay
Mua trăm bán tỷ trong ngày
Không làm thì dại có ngày ra mương.
Thời này ai cũng dựa thân thế,
Đước kiếp này đâu có kiếp sau.
Không lo móc nối làm giàu,
Vợ con ruồng bỏ theo Tàu theo Tây.
Sổ vàng, sổ đỏ cầm vay
Trôi đi mánh lớn ngày mai mất nhà.
Bà con có kêu la cũng thế!
Tiền đền bù rẻ ế hụt thâm.
Ông trên không thấy lỗi lầm,
Mình ngồi bên dưới âm thầm chi thu.
Nghe đâu ông to gần thay ghế,
Các chú cò chạy bế cả chân
Dò thăm việc nhỏ việc gần
Không còn giải tỏa biết mần gì đây.
Xí nghiệp công ty dành đóng cửa
Rượt taxi bữa có, bữa không.
Ông trời ngó xuống mà trông?
Kẻ ăn không hết người trồng không ra.
Mặt người lòng ẩn dạ ma!
Buồn sanh nhầm lúc nước nhà chưa yên.
Táo ông về trời
23 ông Táo lại về trời
Tau rằng hạ giới lắm kiểu chơi,
Các ngài không mau cùng nhau xuống
Vũ trường quán nhậu mọc nơi nơi.
Công nhân thiếu việc chạy nhốn nháo,
Tiếp thị, quán ba, lớp lớp mời!
Mười tám, bốn mươi, đều có cả
Sẵn sàng phục vụ khách làng chơi.
Đêm đêm vũ trường đông như kiến,
Đền xanh, đèn đỏ thế sao trời.
Các nàng tiên nhỏ hai mảnh vải,
Các cụ hói đầu gần hết hơi.
Thượng đế mau xuống xem cho biết!
“Dân giáng chức tôi: bảo về trời!
Nồi hơi, bếp điện ngưng củi lửa
Xin ngài lùi gót tạm nghỉ ngơi.”
Táo ông :-) (mời ngài xuống đấy để xem đời).
Lũ quét
Thuyền ai đổ xuống bến sông xa?
Lại nghe con nước đã lên già
Giục ngửa, giục nghiêng trong tiếng sóng
Ì ầm, ì ạch, tiếng thuyền va.
Bên kia sông vắng chèo ai trổi?
Tình thế này chưa đủ nữa à!
Nước đã ngập qua làng Bến Hải
Còn chờ ai nữa mà chưa ra?
Tỉnh hay say
Say đi em, quên chuyện buồn năm cũ!
Say đi anh, quên bạn hữu vô tình!
Say đi chị, không tiền lắm kẻ khinh!
Chúng ta say nhìn vòng đời hư ảo.
*
Tỉnh đi em, đời muôn màu dối trá!
Tỉnh đi anh, mùi tiền hóa điên rồ!
Tỉnh đi chị, giàu sang tựa chiêm bao!
Cùng nhau tỉnh nghe chuyện nhà, chuyện nước.
Nạn mất mùa
Lúa mùa mất trắng mấy anh ơi!
Mài răng nhai tạm mớ râu trời,
Sương muối phủ dầy teo cuốn lá,
Lụt tràn dế nhện nhảy nơi nơi….
Ô hay! Cô gái chủ làng chơi,
Ngày đêm son phấn lại lo đời.
Lũ lụt năm nào không kéo đến
Yên bình ông lớn lấy gì xơi?...
Tiếng lá thu
Tôi lớn lên từ những chùm ổi sẻ
Làn da tươi bởi dòng nước bên sông
Cất tiếng ca chim chóc cũng siêu lòng
Nói thành câu nào quên dòng sữa mẹ.
Khúc thơ xuôi viết khi còn tấm bé,
Nhờ công cha mài dũa mỗi đêm đông.
Theo chân ông học hỏi giọt sương đồng.
Nặn chiếc bánh từ tay bà điểm bột.
Đêm mưa hạ sáng hoa vườn xanh tốt.
Mùa xuân nay tôi đã lớn lên nhiều.
Biết giận hờn, biết nhớ lại biết yêu,
Ôm hương đêm lẻ loi miền đất lạ.
Ước một lần được nghe lại tiếng lá!
“Của mùa thu năm ấy giữa vườn trăng”
Càng nhớ mong màu cảnh cũ xa dần,
Người cũng thế bỏ ta về cát bụi.
Đóa tương tư
Em lớn lên từ cái đêm hôm ấy
Và biết yêu cùng ngấm vị hương tình.
Trái yêu đeo lớn dần theo năm tháng
Mặt trời lên chiếu rạng đóa tương tư.
Màu trinh nguyên đã thôi dần huyền bí,
Đến bên em, anh lạnh lẽo vô hồn.
Ôi nhựa đắng tràn ôm làn môi héo,
Giọt mưa thu theo kẻ má trôi xuân.
Khóc đi hương! Khóc thả ngọn lửa bừng,
Mai gió ấm sẽ hâm mùi tóc lại.
Phép nhuộm màu con người được tìm thấy
Từ con tim chứ đâu phải xác thân.
Nếu ai kia! Khao khát đến ngu đần
Nó chỉ là một loài sâu trong đất.
Hãy lớn lên bằng những lời chân thật,
Màu hoa tình ẩn nấp ở quanh ta.
Ngọt biết bao khi hơi thở dung hòa
Đó chính là khúc tình ca chờ đợi.
Ngày em đến
Ngày em đến trong tôi bừng ngọn nến!
Hương quanh vườn tỏa điệp khúc yêu say
Bóng trăng thanh trong suốt vũ đêm chày
Là cứ thế, ”ta yêu người hôm ấy.”
Ngày em đến lòng ta choàng sống dậy!
Trái tim run như máu chảy ngược dòng
Mười nụ hồng ta dâng nỗi nhớ mong
Ôi! Sung sướng nghe được lời êm ả.
Ngày em đến lá hôn run vội vả
Bờ môi ta nghiệt ngã vị tình si
Dang đôi vai đón lấy mái tóc thề
“Ừ” một chút lần đầu chung da thịt.
Ngày hôm ấy, em không còn đến nữa!
Nhớ anh yêu, em sẽ mãi ra đi!
Bên kia đại dương gởi tuổi xuân thì,
Thành phố buồn thêm một người lẻ bóng.
Yêu vợ
Em ơi! Hãy ngủ đi em!
Gà chưa gáy sáng, trăng đêm chưa tàn.
Ngoài sân hương huệ ngút ngàn
Quanh vườn vạn vật mơ màng giấc tiên.
Ngủ đi em vợ dịu hiền!
Bao năm chăn gối mộng thuyền du mây.
Có gì lệch lạc đêm nay?
Làm em trăn trở, lòng này lo âu!
Yêu em, yêu đến bạc đầu,
Trăng rơi, biển cạn anh hầu mình em.
Dấu trăng
Vành trăng anh cắt nửa giấu đâu?
Đêm nay còn lại nửa nhạc màu,
Gió thổi hương lần theo dấu cũ,
Mây tràn muôn lối giúp tìm nhau.
Tuần trăng ai nỡ trút mưa ngâu?
Mây xám giăng quanh ép bóng sầu.
Anh đã không về hôn nếp cũ,
Đâu còn ai ngắm tuổi trăng sau.
Người trong mộng
Đêm tịnh vắng ta nghe lòng thổn thức,
Bóng người xưa sao ẩn hiện quanh đây!
Chiếc lá rơi lách cách gỏ then cài,
Ta cứ ngở chân người trong dĩ vãng!
Cô đơn quá ôm vành trăng lơ đảng,
Giọt lệ sầu ta gởi đến ai đây?
Hồi tương tư theo kín mãi canh chày
Cuốn hồn ta chìm sâu vào giấc mộng.
Hãy giết đi! Hãy giết người trong mộng!
Sao chần chừ dệt mãi cõi u mê?
Xác thân ta lạnh lẽo khắp bốn bề
Không! Ta phải ôm chặt người trong mộng!
Mộng tím
Ngày ấy em đi dạ vấn vương
Đưa nhau tay núi mấy dặm đường
Trời thu mây tím sầu xa cách
Cát hạ chân son đợi nhớ thương.
Tương lai đất khách em tìm gió
Bến cũ quê nhà anh ngóng sương
Không biết ngày nào ta gặp lại
Nỗi đau Oanh yến lạc trăm đường.
Đóa quỳnh nở muộn
Tôi viết lời thơ kể với ai
Câu chuyện ngày xưa mảnh nguyệt gày
Vạn vật lặng chìm trong giấc ngủ
Trăng vàng soi bóng đóa quỳnh say
Anh đem thương nhớ lùa môi ấm
Hương tỏa chưa nồng mưa nhỏ cay
Mắt ngọc vương sầu theo tháng tháng
Bên đời hiu quạnh một hồn mây.
Khúc hương thì
Hoa tàn hương rụi bướm quên vay
Xuân hạ thu đông lá rụng đầy
Gió thổi mây tan trăng chớm lộ
Soi lòng rõ mặt đá vàng phai
Én luyện từng đôi qua bể vắng
Một người lặn lội đi tìm ai
Muôn trùng mây nước trôi thăm thẳm
Ngàn dặm mưa về lệ xót cay.
Thơ tình cuối mùa đông
Rót cạn giọt mưa đêm cuối đông
Sương tan đầu gió bóng trăng lồng
Thềm loan gối chiếc in mày liễu
Nguyệt rọi môi xuân lấp lánh hồng
Gặp nhau đâu dễ xa càng khó
Đêm xuống ngày qua gụt nhớ mong
Quỳnh nở về khuya hương tỏa nhẹ
Tròn trăng mà thấy khuyết bên lòng.
Thơ tình cuối mùa thu (ngày ấy)
Em đi ngày ấy nắng hanh vàng
Khóm trúc sầu vương rũ chén ngang
Đàn én bay qua giục mưa đổ
Niềm riêng như báo tuổi xuân tàn.
Bao cánh thư về không đáp trả
Mấy mùa thu chết bóng lang thang
Anh ơi! đôi ngã tình dang dở!
Một kiếp hoa rơi mộng lở làng.
Cánh tím hoa xưa
Gió lộng chiều buông hoa tím trôi
Dòng xưa mang lại thuở xa xôi
Nước xanh biên biếc trăng in đáy
Nỗi nhớ, niềm thương sóng cuộn rồi.
Phải chăng thấy đó màu hoa trước?
Lỉnh ngỉnh bèo vay có thấy tôi!
Khua nhẹ mái chèo khơi nước động
Người đây, tím đó luống bồi hồi.
Dấu hạ
Cỏ úa vương sầu ôm nỗi nhớ
Lá vàng phơ phất đợi mưa ngâu
Thuyền ai thấp thoáng qua dòng cũ
Bóng nguyệt chênh vênh mây phủ nhàu
Hồn hoang lơ lửng trông bèo nổi
Hoa tím ngày xưa dạt chốn nào
Dấu hạ về đêm mờ bóng phượng
Tiếng buồn ve vọng chẳng cùng nhau.
Tình muôn thuở
Ngàn thu trăng rụng nước xin mang
Trải xuống đêm nay một bóng vàng
Êm ái quyện mình con sóng ngậm
Tàn canh nằm lại gió mây tan
Thế gian ơi hởi, tình muôn thuở!
Trời đất vạn năm tiếp rộn ràng
Có phải tim này còn lạnh lẽo
Nên lòng tràn ngập những miên man.
Giọt nước mắt cho em
Nếu có thể một phần của riêng em
Cho anh xin hóa thành giọt nước mắt
Sống lăn tròn qua má hồng êm ái
Và chết già trên môi mọng một chiều thu.
Original poetry Copyright © 2010-2017 by Truc Hoang Le. All rights reserved.
Website designed and maintained by New Danang Press.
Webmaster e-mail: Adam@lehoangtruc.com