Lão TRăng
Thứ Hai, Tháng Mười 20th, 2014
—————–
Mai nở chào xuân trước ngõ tây
Hương quê theo gió loáng thoáng đầy
Nghe mùa rạo rực bên thềm vắng
lắng dạ mơ màng kia bóng ai?
Vô tận Không gian , tình vạn ngã
Thiên thu Sông núi luận thế bày
Tịnh hồn êm ả chiều đi hết…
Sót lại hiên ngoài một cánh mai.
Xuân giáp ngọ 2014/ 1/27
Trong mơ vẽ một lâu đài
Trong thơ vẫn một hình hài mà thôi
Hỡi người ôm mộng xa xôi!
Biết đâu trăng vỡ, trăng trôi mà chờ
Dấu thu mục dưới sương mờ
Guốc hoa lạc thuở còn thơ chưa về
Sao ai thả nặng câu thề?
Ta nghe tơ rối bên lề gió hoang
Đá kia rêu bám đã vàng
Sông kia sắp cạn mà chàng đợi chi?
Trồng xuân trên tóc, xuân đi
Ươm thu lêm mắt, vóc mi rụng dần
Hai ta dẫu ngỏ không gần
Nhưng hồn luôn cạnh dưới ngần trời cao.
Cứ xem đào cúc như nhau
Cứ xem người thuở ban đầu là em.
Tập Thơ Mới
Chúng ta sợ tuổi xuân trôi đi
Nhưng lại luôn chờ mùa xuân đến
Trong mỗi cái xuân; lại có niềm vui khác nhau, mơ ước khác nhau, sự chờ đợi khác nhau…
Xuân nay điều mà Hoàng Trúc vui nhất là
được các bạn độc giả trên toàn thế giới không ngừng ủng hộ các tập thơ – bài thơ mà Hoàng TRúc đã xuất bản trong nhiều năm qua cùng với các bạn đọc trên blog hay hội thơ Bốn Phương.
Hoàng Trúc nghiêng mình xin trân trọng cám ơn và biết ơn.
Để đón xuân Giáp Ngọ, Hoàng Trúc xin được giới thiệu đến các bạn độc giả tập thơ mới – Hương Lúa Vàng – vừa nhận bản quyền và sẽ lưu hành trên mạng vào đầu xuân – tức là đầu tháng hai năm 2014
Gần 200 bài thơ mang đậm nét quê hương, tình yêu, tình non sông, tình người xa xứ.
Hoàng Trúc xin chúc tất cả độc giả yêu thơ Hoàng Trúc trên toàn thế giới gần xa an lành trong hơi thở xuân ca.
Cung Chúc Mừng Xân Giáp Ngọ 2014
Cứ như hạt mưa bay
Rơi trên vùng sỏi đá
chiều nghe mùa lướt nhẹ
Tưởng người về quanh đây
Cứ như hạt nắng mai
Đậu trên trên tà áo ấy
Ru anhi Ấm hương đời
Dìu ta vào cuộc say
Nhìn hạt nắng, nhìn mưa bay
vòng tay anh giờ xa quá
Nhìn ngày đến, và đêm lui,
Hồn run run gọi tên người
Cứ! là anh con trai
ừ !Còn em là con gái
Sợ con trăng già cội
Mình nép vào đêm nay
Cứ là anh con trai
Còn em là con gái
Mùa dệt thơm gối mộng
TA đợi nhau từng ngày
Mình cột chung giấc thụy
TA nợ nhau một đời
Ngày 20/12/2013
TG : Lê HOÀng TRúc
Đêm, ngẫn ngơ hồn cảnh rất đông
Giọt mưa rơi nhẹ ướt mênh mông
Lấp dần dĩ vãn như gương vỡ…
Từng mảnh rời xa tan nát lòng
Đã mấy năm rồi chẳng thấy nhau
Lệ tình HOANG TƯỞNG nối đuôi sầu
Chảy lem áo lụa nhòe trăng gối
Vắng ngỏ đời cô… lòng buốt đau
Ta muốn gởi anh ngàn tuyệt tác
Viết rồi lại đốt KHÓ thành thơ
Khói bay theo gió buồn vô tận
Dệt áng mây khuya nổi lững lờ
Ta cười đơn điệu, đời vô nghĩa
Có sá gì đâu kiếp tái sinh
Ai khóc giọng trào ray rức quá?
Thì ra dị bản – ả say tình!
………. VÀ tôi của mùa thu trước
Mùa thu tới em sẽ về bên ấy
Lời hẹn qua còn giữ ở nơi lòng
thời gian chảy dòng người chen lớn dậy
Biết từng giờ anh thấp thỏm chờ mong
Trăng đêm khuyết lửng lờ trong mây trắng
Chiếc lá rơi không nguyên ven hình hài
Em nhớ anh, bổng dưng sầu số phận
Dẫu bước đời đang giàu có bên ai
BAo kỷ niệm không phai mờ trong trí
Bỡi ngày xưa thu chín rất tự nhiên
TA yêu nhau trắng trong miền hương vị
Cái hôn môi trao nhẹ chẳng ưu phiền
Em có nói một lần! anh còn nhớ?
LÀ kiếp hoa tươi tốt dựa sương trời
Khi hương nở sẽ cuốn theo chiều gió
Khoảng cách giờ xa quá phải không anh?
Em có về cũng nghèo bạc màu xanh
Thu vĩnh viễn vàng khoe từng chiếc lá
Rớt theo thu hai tâm hồn tơi tả
Em không về! anh có trách gì không???
Kể như!… ba mùa thu đã trôi xa
Mang theo những dấu tình cùng sương khói
Anh và em – hai trái tim hồng vô tội
Giữa cuộc đời lấp lững bụi trần gian
Có đôi khi lời hứa buộc phủ phàn
Ngậm mưa nắng dìm ta vào khoảng cách…
Nhìn vầng trăng đêm nay buồn, khuyết cạnh
Em biết rằng! anh rất nhớ thương em!…
Những hồn đá nghiêng chân dựa ké bên thềm
Còn dòng chữ khắc tên mùa thu trước
Buổi giận anh , em ray nét mực…
Rất vô tình … chiều ấy vẫn còn đây.
Thu cứ hồn nhiên thả lá vàng bay
Nhưng đâu thấy dấu chân người nhặt lá
Ru nỗi đam mê say tình đến lạ
Mênh mông đời, nhớ mãi một người xưa.
Ôm cái bóng ta say cùng men đắng
Uống thời gian nghe máu chảy lem đời
Kìa ! ai đến, giống người về ru mộng
Ngã theo chiều gió thổi ái tình mê
Hồn vỡ trên trăng loan rỉ lời thề…
Hai xác ướp nhập chung thành một
Chúng quấn nhau , đất trời hoảng hốt
Tiếng cọ tình ghê rợn nhiễu hoang vu
Bỡi rượu mùa thu, bỡi gió mùa thu
Khiếng nhân thế mệt nhòa trong ân ái
Buổi khai tình trái tràm nguyên con gái
Hoa diễm kiều dâng kẻ lạ làm vui
Đời không say, rượu biết để làm chi?
Tình chưa ngấm, bỏ quên mùi xác thịt
Từng đôi ma men dắt nhau về mộ kín
Cuộc đời này… đâu trở lại – bảo cùng say !!!!!!!!!!!!
Tóc em phơi nắng giữa trời
Hoa rơi một đỗi, cao vời hương bay
Chập chùng nắng ngã đàng tây
Đong đưa dáng lụa bướm say áo nàng
Lối chiều ngập gió đông sang
Buổi sương nhỏ giọt như mang nỗi niềm
Chàng đi suốt – tình lặng im
Gối quên tóc cũ, trăng tìm hỏi duyên
Hai mươi năm bến đợi thuyền
Hai mươi năm trọn… mộng huyền cũng phai
Thôi đành theo gió chuyền cây
Gởi hoa đơm nụ, những ngày còn xuân
Người xưa tìm lại cũng mừng!
Nếu về chín suối ,xin đừng trách ta!
Thủy chung tháng đủ năm già
Thì thôi gạt lệ, tin là mai sau…
Duyên chưa trọn, lỡ tằm dâu
Bỏ tơ đứt đoạn, nhỡ câu tương phùng
Đêm nay khẩy khúc nhạc hung
Đưa hồn tiễn phúc cho cùng thề xưa.
Thêm một tuổi ta thấy đời ngắn lại
Thời gian trôi không lưu luyến gì ai
Hoa cứ nở, hoa tàn bên góc gió
Mặt người quen dần mất với tháng ngày
Đêm quạnh vắng dấu tình lạc bờ gối
Vách tim đau mỏi nhịp khó ru mình
Sương theo gió treo dài trên mắt lá
Cảm thương lòng rơi giọt lệ nhân sinh
Ôi lẫn lộn giữa ta- đời khó hiểu….
Chảy về tim vội vã dòng máu tươi
Hồn ngợp thở, trăng đêm nay mờ quá
Thiếu tiếng cười trai gái tuổi đôi mươi
Không còn nữa, những ngây ngô trời đất
Hết rồi sao?… nét đẹp ẩn thiên thần
Tê liệt cả …. Loài người trong ngục thất
Câu kinh chiều lơ lững khó tụ thân.
Giọt Mưa Xanh
Những giọt mưa đầu mùa từ xa xôi lại trở về
Chúng mát rượi đang hòa mình tưới lên cành thu trơ trụi lá
em đứng lặng yên dưới mái hiên chiều nhìn đôi ngã
chẳng biết theo hướng nào?… để trở lại đường xưa.
Anh có còn nhớ không? Vào một buổi giữa trưa!
Ngày hôm ấy mưa dừng như nổi giận
Tiếng sấm đầu non đập vào sâu thẳm
Em lên tàu, anh vẫn đứng thật xa
Đến bây giờ em chẳng hiểu những lẽ sống đi qua
Từng dấu ấn hằng sâu trong dĩ vãng
Có bóng anh lúc say bên lũ bạn
Không chết đi, cũng chẳng hiện nguyên hình
Cả cuộc đời – ngàn lần đi trong mưa
Dù một phút chạnh lòng anh có nhớ?
Nửa cánh môi em – anh còn nợ…
Bỡi nụ hôn chớp nhoáng tuổi ngại ngùng.
*******
Giọt Mưa KHông Tên
Cứ để mây trôi đi tận cùng với gió
Nếu không anh, em chẳng chết bao giờ
Chỉ vật vờ trôi lạc những vần thơ
Meo lên đá – héo vàng cùng năm tháng
Những giọt mưa không tên đêm nay rơi lãng đãng
Phía trời không sao thiếu bạn tâm tình
Rượu vơi đầy rộng đáy chiếc ly xinh
Môi thơm ngát rũ hồn bên cảnh vắng
Tóc em dài xõa ngang vùng mưa nắng
Che lấp mặt trời ở phía không anh
Ngủ đi đời! cho ta mơ hết màu xanh
Giàu ân ái trở về ngày xưa đó
Cái cười hồn nhiên, tết vòng hoa cỏ
Em cô dâu – anh chú rễ – giữa nương đồi
Còn bây giờ hai chiếc bóng lẻ đôi
Đời chia nẽo – trăng sao chia nỗi nhớ
Đêm mùa đông đơn chén – men ngợp thở
Giọt mưa không mầu rơi nhẹ lót chân em.
Yêu và Tặng ông xã Mình
HÁi trăng trãi gối mộng vô thường
Rẽ khói lam buồn đến với anh
Tay nắm bàn tay đi hết cõi
Trăm thu lồng lộng gió đưa đường
Anh hỏi em rằng? … đời có vui!
Tình ta tuy muộn áo sờn vai
Lầu son, áo lụa em chưa đủ
Và giấc ru chiều chẳng mấy say
Tôi cười hạnh phúc trào trong mắt
Hôn lấy môi anh tắm mặn nồng
Tôi phục trong anh đẹp lẽ sống
Trái tim nhận hậu tựa mây trong
Anh là chồng tôi,là bạn tôi
Chia sẽ niềm đau lúc vấp đời
Lặng lẽ không than khi khốn đón
Rẽ dòng vớt sậy, thuyền tôi bơi
Tôi yêu anh lắm và thương lắm
Chỉ muốn cạnh anh mỗi một ngày
Hạnh phúc đơn sơ cùng giản dị
Môi hồng lăn tóc ngỏ hồn say.
Đêm nay trăng sáng, anh già quá
Bỡi những nếp nhăn đóng bụi đời
Tôi riếc chặt anh trong hoảng sợ
Khi biết xuân còn… cứ dần vơi.
Kìa lũ kiến! chúng mày đi đâu thế?
Giữa đêm trăng, rằm tháng bảy trần gian
Ta thắp nến để bóng mình rạng rỡ
Hóa diễm kiều trêu mắt lũ tham quan
Thưa vóc lụa hương thơm loan đỉnh ngực
Tóc ngàn xưa kết rễ níu trăng bay
Xương thịt nát, mối trùng thi nhau ghép
Phút huy hoàng môi mắt tỏa lừng mây
Qua diện nước ta ru hồn tôm cá
Đậu trên sương hoa lá gởi tình yêu
Cười trước gió khiếng quỹ thần sa ngã
Khiếp địa đàng dục vọng trổi muôn chiều
Quan to đấy! ta ké bừa thân xác
Cười với quan, anh có thích em không?
Nghe… hí… hí … tiếng ngu đần hít mắt
Nước miệng tưa hai mép hệt cua- còng
Tròn chiếc bụng – thân quan lười xấp ngửa
Gối lên quan, nghe máu loại rận giường
Xoay nhật nguyệt, sóng trùng dương gầm thét
Mượn dây rừng thắt cổ nó ( quan ) làm vui
Âm dương loạn, thế thời không vững chắc
Thóc khoai dân- mưa nắng khó đầy nưa
Nền luật pháp lẫn trong chùm xương cá
Giết quan rồi. Cũng chẳng đổi nắng mưa
Cười đến ngất – ta bay quanh rỗ sắn
Tiếng ù ơ … xa lắm vọng ngọt ngào
Theo gió thoảng thả nguyệt về chốn cũ
Hương khói tìm phủ mộ – xác bình yên.
Ngay 21/08/2013
Gió lạnh, hồn không về nhập xác
Lỡ một chiều tơ tình rối heo mây
Hồng thường nở trước mắt trần vừa cũ
Bóng hương lên che lấp nửa trăng gày
Đêm mồng bốn Loài người quên ngủ sớm
Khói hương chen, con dế nấp vào ta
Tim tách thịt, nó chui tầng mạch huyết
Nhận bình yên. Tràn ớn lạnh Thây ma.
Giờ anh ấy!… đã đi về đâu nhỉ?
Tiếng rì rào trong nhóm bụi bay lên
Nhộn nhịp quá. Ta muốn gôm xương thịt
Chạy tìm anh gở hộ chiếc gai giền
Mùa thu đó! Ngày tháng trôi đâu mất…
Cuốn thơ tình đã bỏ sót tên anh
Ai giận đốt dòng thơ vùi tro bạc?
Hay chính ta mất trí bỡi xa người!?
Gai Giền đỏ, mưa về bung khắp lối
Từng mắt gai chỉa nhọn lấp trời sao
Hồn nuối tiếc – tiếng lá đêm huyền thoại
Ai cho ta mượn xác để thét gào!
Vương theo gió nỗi lòng bay lơ lửng
Lá thu rơi cùng mấy bận thu tàn
Mục lớp đất, dấu trùng khiêng nhau chạy
Lục tìm hoài …vắng Khói bụi từ anh.
Ngày 29/7/2013
Cầu Hồn
Ta chết nửa đêm xác bỏ hồn
Mang vào địa mộ tấm bia con
Hương tàn cỏ mọc tràn thân mối
đứng khóc thây ma nợ lối mòn
Ta về tìm lại người ta nhớ
Khoát áo nâu buồn bên gác kinh
từng khúc oan ru tan dấu ái
mắt lệ nghìn thu chẳng đọng tình
Ta khóc thay người – ta khóc ta
Khóc tình thuở trước uống trăng tà
Nằm trong quan mộ thịt xương rã
vẫn thấy yên người – ta đã xa.
Em lại về nghìn năm theo dấu nguyệt
Trói chặt anh qua ảo hóa thơ ngây
Ôm thương nhớ chảy nung bầu nhiệt huyết
Viết thơ tình thả trắng bạc hồn mây
Mùa thu hỡi! Có dài thêm chút nữa…
Để ta chờ nhặt lá ép vàng hương
Gởi bến gió, không nguyên vần hứa hẹn
Uống trăng cùng xin nuốt cạn yêu thương
Đêm tịnh vắng ru đời mong chắp nối
Nhấp men say thả bóng tựa hồn anh
Hòa máu thịt nơi xa thành bão điện
Vuốt ve hình nghe mộng níu xuân xanh
Nghiêng chiều gió thổi tràn qua dâu bể
Bờ môi anh đã chạm bờ môi em
Vụt thời khắc vỡ toang miền cảm cách
Còn với thu, Ta – chiếc lá say mềm.
TG: Lê HOÀng Trúc
Em như cô bé Lọ Lem trong vườn cổ tích
Còn anh như mây lạc giữa mùa trăng
Em chỉ cho anh nụ cười, rồi đi mất
Anh kiếm tìm hoài, cho bạc tóc nhân gian
Xưa Hoàng tử nhặt của Lọ Lem chiếc giày
Bây giờ anh nhặt của em một chút hương say
Chút hương ấy anh giấu tận cuối hồn sâu thẳm
Vì anh sợ hương thầm theo cánh gió thu bay !
Sài Gòn những ngày tháng bảy mưa Ngâu,
Mùa thu nhớ ai mà mùa thu khóc?
Còn anh nhớ em, tiếng cười, anh chôn chặt
giữa linh hồn này , em phút chốc chia xa?
Nay anh về gõ cửa mùa thu
Để tìm em trong nụ cúc vàng mới nở
Xin em cười cho tình mình bùng vỡ
Nụ hôn nào ? Anh còn nợ mùa thu…
TG :KIỀU GIANG
Ngắm nhạn lưng trời ta nhớ ai?
Buông lời theo gió thả hồn bay
Ánh thu sót lại vàng đôi lá
Cửa ngỏ ngày xưa ngược dấu hài
Vóc liễu nghiêng tình hương tỏa ngát
Em về xõa tóc chãi ngày xanh
Lỗi thề dạo ấy tình ray rức
Mai nguyệt lộn xuân chẳng nhớm cành
Cung đời chuyển gió buồn duyên kiếp
Áo gấm lầu son hoa hứng mưa
Bạc góc viên hồng in dáng trúc
Đếm thu trăng rụng nhớ đầy chưa?
Vui đây cạn chén men đàm tiếu
Trút hết hương cùng ta chửa say
Trên đỉnh xuân còn dăm nét ngọc
thẹn thùng em hỏi có một mai?…
Miệng cười trái khấu hồn quân tử
Ngã cánh vai hùng đợ dáng nga
Thấm đất giao mùa nên chuyện cổ
Đào- mai – cúc – trúc mộng khai hoa.
Ngày 29 / 06/ 2013 Trúc lê
Ru!
đêm nay em ru mình vào mộng
Cửa hồng hoang với nắm một bàn tay
Ngày đã cũ sắc đầu đông gợn nhớ
Ánh trăng rằm heo hút lẫn trong mưa
Anh nhớ em không?
Vào Giây phút tiễn đưa…
Môi lãng tử nhẹ hôn làn tóc rối
Hơi thở trào thơm dục mùa lớn vội
Hết thu rồi, tạm biệt phố em đi
Sài Gòn mờ dần, khúc nhạc tiễn lâm ly
Em ngạt thở trên tầng cao mây trắng
Bậm khóe môi… vỡ toan giọt đắng
Ước bây giờ!
Em ngủ giữa vòng tay
Chuyện mùa thu trời đất trổi mê say
Em chỉ muốn theo anh làm cổ tích
là cô bé con cười đùa tinh nghịch
để suốt đời anh hát mãi một mùa thu.
Thơ nửa đêm
Gọi hồn ư!
Em đến với nhân danh một nữ chúa
Uống trăng thanh trong đáy rượu hồng đào
chân men gió đường mây tìm hạ gót
khoát trên mình không áo chỉ hương hoa
Thét lên đi!
Loài người dốc điêu ngao
mùi vàng bạc khói hương tràn hung ác
ôm xác ngươi, ta làm nên tuyệt tác
Chút ồn ào cho vạn vật hờn ghen
Người chốc môi ta trắng những hơi men
Tình ác thú ngập bờ trăng bóng trúc
Dòng huyết tươi loan trên tàn lá mục
Mùa thu vàng e thẹn trốn vào mây
Ôi! Trong hương phấn hồng trần
…ngây ngất cùng… chạm đỉnh bồng lai
Thân uốn khúc lượn vòng – hồn hóa suối
Chảy vào tim anh quên nhục tủi
…tan thành cát bụi… uất chìm sâu
Trong lòng đất lạnh thổn thức kề nhau
Muôn năm tới nguyện chung bờ sinh tử
Lửa liêu trai nung vàng vùng huyệt ngự
Kết chặt tình – đỏ thắm dưới ngàn thu.
Nửa bài thơ Trúc Lê đã viết tiếp tai sân bay nhật ngày 21 – 06 – 2013
Hoàng Trúc Xin chân thành cám ợn tất cả các bạn trong Hội Thơ ” Bốn Phương ” cũng như các bạn độc giả đã mến mộ Hoàng trúc
Buổi tiệc đã thành công tốt đẹp, Hoàng Trúc sẽ không bao giờ quên Từng giọng nói đến khuông mặt thiện ái từ các bạn
Hy vọng chúng ta có cơ hội – hội ngộ hàng năm
Hình ảnh sinh hoạt đêm tiệc trà thơ Tại TPHCM
Bờ vai anh, em chưa bao giờ tựa
Thì làm sao biết điểm ngã cuộc đời
Đôi môi anh trãi rộng màu hoang dại
Đến khi nào tình mới nhóm yêu thương?
Danh vọng nơi anh… đáy mắt khó lường
Dù câu hát có ngọt ngào trăng gió
Thế giới mùa thu trong anh hẹp nhỏ
Lá khóc rơi chiều chỉ đọng lại dấu chân chim
Cũng ngày hôm qua em đã đi tìm…
Nhưng chỉ thấy bóng hoàng hôn đỗ tím
Trơ trụi nhánh – hàng dương buồn khâm liệm
Giọt sương sầu rơi xuống – lệ từ trăng.
Anh nghe gì?… khi mùa thu đang chín!…
Tiếng rì rào những chiếc lá vàng rơi
Trời bên em – ngày dài hơn thu trước
Gió heo may bay gọt rửa chân trời
Lùi một bước – con nai rừng hoảng hốt
Đôi cành trơ ngày nọ… lớn lên nhiều…
Hồn bướm trắng lượn lờ bên khe suối
Tuổi đá hờn rêu phủ nhớ bước anh!…
Vào thu năm nay em thấy an lành
Dù lâu lắm ta không hề chung bước
Em đã quen một nỗi buồn xanh mượt…
Yêu anh nhiều và yêu cả mùa thu.
Ta về trả lại những ngày xưa
Chỉ còn mỗi ta, cũng thấy thừa
Trăng sao, gió mát… gom trả hết
Nghĩ xem con tạo đã tròn chưa?
Thất cười!
Ôi!…. cái rễ má dây mưa…
Cứ trả mãi chẳng vừa ta…vừa họ…
Tóc rơi – xương giòn- thân còi nhỏ
Biết khi nào mới trả hết trăm năm?
Hình ảnh hôm qua vùi với xa xăm
Còn một mớ… nay nằm chờ góa bụi
Con mắt trần gian đục ngầu buồn tủi
Giọt lệ chảy dài… chẳng ướt đến môi xa
Thấp thoát quay lưng, giàn mướp- giàn cà
Trái đủng đỉnh, nay ngã già xơ xác
Mùa cau trổ bông, gió lùa thơm ngát
Ngọn cao vời không che mát bóng tôi.
Nặng trong hồn… nỗi nhớ xa xôi
Lơ lửng mãi cái thời còn cắp sách
Ôi! trăm năm mặn dòng huyết mạch
Trả bao giờ… mới hết những âu lo???….
Em thất… cách lỡ lời, nên anh giận
Chứ thật lòng, đâu có ý mỉa mại
Nếu nước mắt làm môi kia mềm lại
Thì đêm qua em đã khóc cho người
Hai đứa mình không còn tuổi đôi mươi
Tánh nhỏng nhẻo ngày xưa cùn mất hẳn
Mưa mùa hè giọt rơi càng thêm nặng
Bữa cơm chiều em cố nấu ngon hơn
Đũa cầm tay, nhìn nó xáo… giận hờn
Lời thỏ thẻ… em mời tô canh nóng!
Hiểu ý tôi, anh dang vòng tay rộng
Ngày qua ngày tôi càng thấy thương anh
Để đến hôm nay được giấc mộng lành
Bao cái gút tôi âm thầm tháo gở
Mười ngón tay không còn run sợ
Hai mạch đời xiết chặt một tình yêu
Đêm hoang vắng – trời trong – thu gió lạnh
Với vô thường, ta hạt bụi âm dương
Hai mặt linh hồn tơi tả đoạn trường
Hương trầm khói nhà ai xuyên kẻ lá
Cởi xác thân thả vào biển cả…
Cho sóng leo trèo rửa sạch mùi nhơ
Kiếm cái ăn, cái mặc.. Đến bao giờ?
Đời vuông tròn – lúc đầy lúc thiếu
Đếm đầu ngón tay – xuống lên cường điệu
Rối rắm chữ tình – đoạn ngọt đoạn cay
Nâng lên, cân đếm cho đầy
Đốt cuồng trí não tương lai xa mờ
Đêm hoang vắng – đời… trăng thơ bỏ trống,
Tình buông lơi mất hút dấu chim bay
Mõi nhừ khúc thịt chân tay
Nửa mình nằm đói…
Nửa ai… đi tìm!!!?
Bàn chân đã mỏi, đời dần cạn
Lâu lắm ta quên ngắm cảnh tà
Chẳng biết hoàng hôn vàng tím trắng…
Sương chiều vắng gió khó bay xa
Nghe thu rạọ rực đôi tàn lá
Lớm chớm hương vàng thả lối xưa
Như mộng ru hồn người sắp cũ
Trăm năm đâu mấy để dư thừa?…
Bao nhiêu cho đủ thời đôi lứa
Có đọng cũng là những vỡ hư
Mây trắng trên cao chờ gió thổi
Màn đêm buông nhẹ tự bao chừ?.
Giá như ta có được người ấy!?
Đi suốt con đường của thế gian…
Thì chắc chi giờ còn mộng tưởng
Những lúc trưa chiều với miên man
Tay vịn lá nghe lòng rơm rớm lệ
Đời phù du lấp lửng đỉnh xuân phai
Mây vạn biến gió cao trời trãi rộng
Ngày qua ngày nặng nhọc lọt kẻ tay
Thế sự nhân tình mưa nắng đổi thay
Trăng trên ấy bệnh, người đời quên lãng
Cổ tích xưa kia mười ông sao sáng
Trẻ con bây giờ mỗi đứa một máy game
Nhớ lại xa xưa miệng cứ chép thèm
Nhưng lại sợ gai bức tường cổ lậu
Chính ta cũng tìm nơi ẩn nấu
Méo mó bàn chân chạy loạn vô thời
Nấp dưới bóng tùng mát thịt trong hơi
Từng phút nhớ những ai trời quê mẹ
Cuối lạy đất thiêng ngàn năm tròn vẽ…
Lúa gạo được mùa no ấm vạn dân ta.
Viết xuống đi!
Anh sẽ hiểu!…
Tình không say, ta chẳng nhớ đến nhau
Chưa phải thu, bao lá chưa sầu…
miên man chảy thời gian vô định hướng
Anh về đâu?
Dấu chân còn vướng?….
để em tìm nhăt lại vết thu xưa
———–
Có một ngày, anh em mình gặp nhau!…
Những nỗi niềm đong đầy trong đôi mắt
đường trần qua mau,tình người vô tận
Thấy em cười … chắc anh hiểu ý … Mùa ru
—————–
Mai nào dám hẹn đường tơ…
Bởi xuân không ở lại chờ hoa xưa
Thời gian như bóng thoi đưa
Hình như thượng đế chưa vừa cuộc vui?
—————–
KHÔNG… KHÔNG, EM CHẲNG BỰC MÌNH
CÂU THƠ ẨN Ý CHỨA TÌNH GẦN XA..
LỠ MAI CÓ Ở GẦN NHÀ
EM SANG NGỦ TRỌ, CHẾT GIÀ VƯỜN ANH
Đọc thơ anh! Nhớ ngày em xuất giá!…
Cau trong vườn rụng trắng cả thềm mơ
Gió xuân qua cô dâu nhỏ dại khờ
Con cúm bé buồn gục đầu đưa lối
lần cuối nắm tay con, lòng mẹ bối rối
Làm dâu nhà người xa quá con ơi!
Bước thật nhanh, tôi thấu nghẹn lời
Hoa cau trắng bay che từng dấu dép
Mùa xuân tình yêu hồn nhiên rất đẹp
Tôi biết chi đời, đâu phải chỉ có xuân…
Rồi, hạ – thu – đông, trăng gió đảo vòng
Đôi vai nghiêng, mới thầy buồn gánh trĩu
Trái tim non không còn yểu điệu
Cũng từ đây tôi hóa phận đàn bà.
Hai cha con nhà cọp
Ta đập mi! một nỗi buồn vô cớ…
Lẻn vào hồn như thác vỡ bờ cao
Không hơi men, mà thân xác cồn cào
Không nhung nhớ, mà lối về lạc bước
Trông bộn trẻ bên đường cá cược
Bổng trách đời, ta biết lớn làm chi?
Cái thói u mê, cái nết lầm lì,
Đôi khi cũng lấp đi buồn chán
Hai con mắt không thấy gì trên trán
Đỡ lo nhiều những lằn xoáy thời gian
Ngồi xuống đây, cùng đám trẻ lang thang
Ôi! giống hệt “Cái Bang thời tiền sử”
Đất với tay ngoằn ngoèo con chữ
Viết một hồi – đọc lại… mỗi tên “anh”.
Muộn quá rồi! Nghẹn ngào tiếng nấc…
Giận đời – giận hết… Giận ta luôn!…
Giận anh – trong men sầu đun nóng
Giọt lệ trào – không ngăn nỗi khóe mi
Vòng xoáy tình yêu có phép lạ gì?
Mà em anh cứ mơ hồ ngu dại
Đau- đau, buổi xế chiều vương vãi
Cơm áo đầy, đôi ta lại hóa điên
Ôi! Ta ghét trái tim ưu phiền,
Cọt sợi nhớ riết thân bầm tím
Giấc ban trưa chập chờn cơn lạnh
Lén gọi tên người, hổ thẹn chi?
Đi hết!
Loài người – đi hết đi!…
Đồng hồ điểm, trời chiều ngã bóng
Anh ở đâu?
Cho em đợi ngóng!
Gọi làm gì?
Điện thoại không buồn reo…
Linh hồn treo đỉnh gió gieo neo
Thân xác buốt, có về làm chi nữa
Giọt máu tươm rơi… bùng ngọn lửa
Vết thương tình cháy mãi khôn nguôi.
Đôi khi ta muốn viết !
Mà viết gì đây?
Không bạn – không tình- mộng điêu linh
Nên câu chữ cũng nghèo thưa mặt giấy
Trái tim ngoan nằm yên chìm thúc đẩy
Sợ ta buồn, nhịp đập nhọc nhằn đau
Ôi! Ta ghét thế – đời cứ phải chen nhau
Tiền danh vọng, có là chi đâu nhĩ?
Gục mặt xuống rượu cô hồn nốc kỹ
Mặt trời lên lững thững dáng âm dương
Môi thịt – mày cong, kìa nó! Trong gương
Nhìn thật rõ! Cũng mày cong – môi thịt
ừ! Cục chán treo đầy con mắt hít
Sáng trưa chiều, ba bữa long vòng quay
Bước ra vườn cũng nắng với cỏ cây
Chân vô tình dẫm mạnh lên mình lá
Vỡ tan… Xác vàng… Tiếng rĩ rã
Ta giật mình viết vội bức thư yêu.
Mặt trời đốt cháy đi thời gian
Anh và em là hai vì sao trong đêm tối
Sợ chạm vào nhau gay nên tiếng nổ
Chỉ có linh hồn chớp nháy làm tín hiệu tình yêu
Thời gian chúng ta còn lại không nhiều
Em vẫn thấy trong mắt anh vô vàng ch ờ đ ợi…
Muộn mất rồi!
Hai trái tim đang rĩ máu
Khoảng cách thật gần… Lại rất xa xôi
***
Từng phút trôi dài – hai đứa nhớ về nhau
Chạm nhẹ tim vết thương lòng sâu quá
Đôi ba tuần lại bổng nhói cơn đau
Ta cố quên, nhưng chẳng thể nào…
Cơn ác mộng luôn cồn cào thể xác
Tình của ta, người xem như cỏ rác
Chỉ lót chân khi nệm đã cũ sờn
Vì thế thời ta cúi mặt làm ngơ
Bám định mệnh trôi theo dòng thác đục
Giữa sống chết, giác ngộ bờ chân lý
Thì muộn màng không thể hủy ta đi
Chiều chín vàng nấp dưới bóng tường vi
Hoa rực rỡ hé cười, ta tím ngắt
Ngày trôi qua tìm vùi trong tất bật
Để quên đời… hư vỡ cái ta ôm.
Sông rộng dòng quê nắng xuống vàng
Thuyền ai lướt sóng nhịp chèo vang
Nghiêng nghiêng nón lá hoa cài áo
Lã lướt lưng ong dáng dịu dàng
Kìa cô thôn nữ người thôn mới!
Khách bộ du xuân lỡ dọc đàng
Dám hỏi hoa kia đà có chủ?
Vịn chèo thả bóng mộng tình lang.
Hai mùa xuân trước em mười tám
Tóc lọn- guốc thêu xuống chợ làng
Năm tới cúc vườn … hờn… nở muộn
Hoa đâu kết mũi, chống thuyền sang?
Mỗi xuân một khoảng chờ em lớn
Đếm tháng trăng trôi héo mộng vàng
Đừng hẹn em ơi! thuyền lỡ chuyến
Gối chăn thêu phụng lẻ đôi đàn
—————–
Ngọc nức nghiêng ly – rượu khẽ khàng!
Truốt đời khâm liệm chuỗi lầm than
Hoa cười lối gió, xuân như mộng
Ngồi tiếc tình xưa đã lỡ làng
Đêm qua bắt gặp cành mai trắng
Nhựa sống dâng lên rực một thời
Chợt thấy người về loan gió bụi
Hồn xuân trẻ ngợp, tóc xuân phơi…
Môi hôn lấy gió tìm nơi tựa
Tay kéo chân mây ngã gối phàm
Lưu luyến nhân tình trao xác thịt
Cành cao mai nở dưới trăng vàng
Cơn vui như nước tràn sa mạc
Bổng chốc bèo mây rẽ lối nhau
Đã mấy xuân rồi chìm bóng núi?
Đường hoa chưa cạn,nét duyên sầu
Thêm xuân- thêm tuổi- tình thêm nhớ…
Nắng xuống trãi dài nhuộm cánh mai
Nâng nụ, thở đều hương rất mới
Mà như người ấy ở quanh đây.
Con sóng biển chiều nay ồn ào quá
Hãy lặng yên đừng vỗ phía bờ tôi
Cho thân cát an lành và tỉnh mịch
Ta ru ta… vẽ vội cánh hoa người
Ôi ta ghét cái ngày tình nhân ấy!
Một loài hoa đã cuốn lấy ta đi
Trong hư ảo, trong cái mê khờ dại
Trong dối lừa cả chính trái tim trinh
Hoa bằng lăng ơi! Sao mi lại có?
Mọc, để người mượn bạn dâng tình yêu
Không ma quỷ mà khiến đời mù loạn
Không độc say mà quyến rũ điên cuồng
Tình đã hết ,lòng không lời trách móc
Cám ơn tình, nhuộm tím máu tim non
Anh rẽ bước quay lưng không ngần ngại
Hoa bằng lăng thường nở cạnh lối mòn
Ngược thời gian em nhặt từng kỷ niệm
Để chiều nay vẽ nên cánh hoa người
Hoa trên cát của ngày xưa bất diệt
Nở trong hồn nuôi giọt máu xanh tươi.
Hán Văn
Nguyệt lạc truy phong vũ
Mê lộ hồi cố nhân
Sương giáng hàn liên hạng
Nhất điểu đình thế tân
Tùy xuân đào dị khí
Vô niệm ngã chi tần
Thạch diện thị chi cổ
Nhật xuất bình thanh vân
————-
Gió mưa đuổi trăng lặn
Người về lạc đường khuya
Ngỏ quen sương nặng hạt
Chim kêu dưới mái đình
Xuân muộn đào lạnh tiết
Cành cao không nhớ ta
Chân xưa tì mặt đá
Mây trong trời lên cao
Sao anh biết nỗi lòng em khốn đón?
Cuộc đời này đâu chỉ có yêu thương
Chén cơm ngon, đôi lúc phải xẻ nhường
Con hẻm cụt cúi mình vì chân lý
Ta chia tay chẳng phải tiền – địa vị
Mà biển đời chằng chịt đặt tâm ma
Gió thượng nguồn lùa khóc dưới chân ta
Hồn con trẻ rên la thời tân cách
Thôi anh ơi! Hãy vui vì chức trách …
Là phận con, phận chồng lẫn phận cha
Thời thế cuồng, thân gái dẫm xông pha
Thuyền trong bão biết tìm đâu bến đỗ?
Phận mồ côi chạy trong luồng cám dỗ
Rãnh trắng – đen, đời nhầm lẫn là thường
Em có về lội qua lối tơ vương!
Nghe tim thắt quặn lên từng sớ thịt
Ngàn lời yêu chất chồng hồn câm nín
Có bao giờ anh hiểu thấu em không?
Vì gia đình vì dân tộc ngóng trông
Sâu đôi mắt nỗi đau đời em chịu
Anh hãy nghe tiếng chim chuyền líu ríu!
Giọt lệ còn … Rơi đọng mặn môi xuân.
David le Burgess
Với mẹ hai con là mùa xuân bất tận
Thấm thoát hết năm, tuổi lớn dần
Cành đào trước gió trổ đôi bông
Bâng khuâng thầm hỏi đào bao tuổi?.
Buồn khoảng nắng mưa dệt sắc hồng
Năm nhuần, xuân trễ hơn một tháng
Có lẽ, tôi – đời chậm lớn lên?
Nghe xuân trong gió vi vu thổi
Đẩy phận người theo nỗi gập ghềnh
Đêm nay đốt khói thả lên trời
Mong rằng mây tụ giọt mưa rơi
Tắm da thịt mát, hồn tôi mát…
Vui hết trăm xuân trọn cuộc đời.
Thơ ai theo gió lên cành?
Nở ra nụ mộng, rơi mành chiêm bao
Mập mờ bóng nguyện cài lao
Áo xiêm trệ ngực, hoa đào vẹn đôi
Xuân về tình gởi xa xôi
Lời thơ thăm hỏi …mừng tôi gặp đời!…
Nâng ly cạn, chén rượu mời
Chúc nhau hai khoảng mây trời bình an
Dẫu rằng hình bóng lang thang
Mắt môi hư ảo – xin mang nợ trần!
Thở ra hơi – cảm thật gần!…
Hình như ngày trước ?…”Bụi”… Một phần quyện nhau.
Tôi – đời, cùng cõi non nao…
Thức giấc .Bỏ lại ngày hôm qua
Nghe hơi thở từ con tim hối hả
Chạm lòng bàn tay … tê thật sâu… vết thương tình buốt giá
Sợi tóc gày … mệt lã… nhọc nhằn rơi
Trọn cuộc đời ôm nỗi nhớ chơi vơi
Mưa hết. Nắng…
Tiếng yêu hờn… liệm tắt
Còn trong gương khối hình hài rất thật
Nhìn linh hồn im lặng, dẫn máu về tim.
Quán bụi – thời gian
Ta hát lên cho hết kiếp làm người
Say hương hoa trái tim luôn mĩm cười
Chở yêu thương gieo vào lòng nhân loại
Viết tên mình lên trên cánh hoa tươi
Người thân ơi! Bạn bè của tôi ơi!
Bốn mùa trôi miệt mài qưên dừng lại
Khép nhẹ mi nhớ thầm miền đất ấy
Nghiêng nỗi buồn tay chạm mảnh trăng rơi
Có còn ai biết tôi người con Việt?
Gạo làng dưng thấm mặn đổi màu da
Mòn xương chân, trí não thành bất diệt
Đợi một chiều góa bụi kết thây ma
Vu vơ hát … ta còn vu vơ hát…
Hơi thở nào bay vút tận chân mây
Trút hạt mưa tắm vào lòng đất mẹ
Cuối lạy đời!
Quán trọ chốn ta say.
Muộn trong tim tuổi hồn nhiên ập tới….
Nụ hôn đầu đeo mộng nửa đời trôi
Hồn leo sóng vỗ về bờ ruột thịt
Bên kia trời một người nhớ tên tôi.
Vườn chuối xứ người ,hồn năm xưa
Quê hương tôi thành phố ĐÀ Nẵng
Dòng sông Hàn sóng nước trong xanh
Người dân quê tấm lòng chân thật
Chia hạt gạo mùa đổi tiếng cười vang
Núi Ngũ Hành kiêu sa trước gió
Mưa nắng bốn mùa cá nhảy, cò bay
Cánh diều hôm qua thôi đành bỏ lại
Phiêu lãng cuộc đời theo bóng trăng mây
Đà Nẵng thân yêu nặng tình đất mẹ
Thấm màu da vàng giọt máu cha ông
Bạn bè ngày xưa; đứa còn, đứa mất
Xuân đợi muôn hoa…. Réo rắc nơi lòng
Chiều hôm qua tôi gặp đàn cò trắng!
Chúng lạc bày nên chẳng biết về đâu?
ở ruộng người , hôi râu, con nước lạ…
nhớ mẹ cha, mặt mũi nó u sầu
vì sao thế?
Các con chiên chạy loạn
Hẳn có gì uẩn khúc dưới dòng quê
Lòng xót thương đứng nhìn cùng giọt máu
Loãng vào mưa mù mịt cả lối về
Trong vũ trụ biết bao điều lầm lỗi
Con người nào không vướng một lần sai?
Còn anh em – còn nhà, còn dân tộc…
Đi hết rồi! sông núi bỏ cho ai?
Vẽ lên giấy tôi mơ điều đơn giản!
Một ngôi nhà vạn khuông mặt yêu thương
Nắm tay nhau dòng người về phố rộng
Trời Việt Nam mây trắng trãi bình thường.
Giấc mơ chiều tôi lại gởi vào thơ.
Họa bài lãng tử ca của Kiều Giang trong VNTQ
Em chẳng biết lòng biển xanh hay thẳm
Dưới chân em linh diệu vẫn gục đầu
Dòng sông quê nước trôi về vô tận
Bến đò chiều lặng sóng vắng thuyền anh!…
Anh có nhốt đi một chàng lãng tử
Thì Trăng xưa vẫn một rớt trên dòng
Và hoa tím mơ màng cài tóc nhỏ
Bên kia bờ anh có nhớ em không?
Ta lạc nhau bởi nẻo đời cong quẹo
Non Mộng sầu theo gió rụng thành thơ
Lời yêu thương cuộn tròn trong đấy mắt
Làn mi xanh thưa nhạt bởi đợi chờ
Xuân lại về, bến chiều hoàng hôn đỗ
Bãi cô liêu- rất cũ một nàng xuân
Sóng vỗ bờ như tình xa vọng lại?
“Vẫn yêu em”…rồi tan giữa muôn trùng.
Em chưa bao giờ thích hoa hồng anh ạ!
Vì sao thế em?
Hoa hồng có nhiều gai, các gai đều nhọn và bén như mặt trái của tình yêu vậy.
Thế em thích hoa gì?
Loài hoa dại bên bìa rừng; chúng tự nhiên tỏa hương trong gió lại ít có người để ý đến
Anh hái cho em nhé?
Đừng anh! Cứ để chúng trên cành ve vẫy khoe hết sự lộng lẫy của mình, vì tuổi hoa ngắn lắm, không như tuổi em và anh đâu!
Hôm nay kỷ niệm 19 năm từ ngày chúng ta gặp nhau!
Em muốn anh tặng gì?
Cười… Một bờ vai thật thà! Và em đã có rồi.
Yêu anh cùng các con
Anh…. Yêu em
đẹp nhất vẫn là màu sắc của tự nhiên tạo ra
Lại qua một năm rồi
Tôi lớn hơn hôm trước
Đào mai cúc đâm chồi
Gió đông về bất chợt
Ngày xưa tôi còn bé
Mong tết. Tết chờ tôi
Ngủ trong vòng tay mẹ
Đâu suy ngẫm xa xôi
Từ khi nào tôi biết?
Tay chạm cánh đào bay
Cũng là khi đời nặng…
Đong đưa đôi vai gày
Xuân đi, xuân trở lại
Thân xưa chẳng nhỏ về…
Qua bao xuân rồi nhĩ?
Bóng… lại cười bóng tôi.
Rẽ khói cùng mây em làm gió
Trốn trong lồng ngực giữa tim anh
Nghe dòng máu chảy êm và đỏ
Réo rắc tình xuân giấc mộng lành
Trăng sáng đêm nay hơn bữa trước
Bổng nhiên tôi hiện bóng con người!
Nhìn tôi! anh khóc trăng trôi ngược
Rớt xuống đời chung vàng lối trăng
Em lẽn theo anh từ dạo ấy
Lâu rồi đi lại chạm hồn nhau
Đời nhiều vướng bận anh không thấy
Cho đến xuân này cũng đã lâu!…
Anh của ngày sau… Em vững bước
Con đường lau sậy bớt gian nan
Em là ngọn gió mang hơi nước
Tưới mượt vườn trăng dẫu muộn màng.
“Này cô bé! Em là ai?
Anh dắt em qua vùng gió sống!”
Này anh trai! Anh có biết?
ở nơi nào? Sỏi đá đơm bông
“Nhiều… Rất nhiều đó!… Em biết không!
Mẹ trăm năm tóc còn đen lánh
Đôi môi anh ngậm túi hương tình
Con tim ngoan ru đời da diết
Yêu một người con gái… Là em!
Mừng! em đến đôi bờ sông đầy cỏ
chiếc đuôi cong ve vẫy lão trâu già
Bác nông phu nhẹ nhàng từng nhịp máy
Quê hương nào?… Đâu phải quê hương ta.
nắm tay em đi giữa dòng người mới
Mắt nhìn nhau thắm sắc cuộc đời.
Tóc em xưa xoay chiều gió lộng
Em bây giờ! Của em, của anh.”
Cách đây 20 năm cái đầu trên đã bỏ hình hài đi tìm ” Tự Do”
Treo giá Mảnh đời ta bán quách
Chân tay có đủ cả hồn ta
Này đây rẻ lắm không tiền bạc
Chỉ mỗi xin cho Một thật thà!
Ta bán cho người những ước mơ
Tự do cười nói rộng vần thơ
Xin đừng trả giá thêm hay bớt!
Mòn méo thời gian bởi đợi chờ
Và đây nửa trái tim màu đỏ
Ta giấu riêng mi một góc trời
Ai có mua mau mùi máu sạch?
Cuối ngày phiên chợ… Rẻ… Xin mời!…
Hai bàn tay trắng còn gì bán!?
Sông núi hồn quê gày bóng ma
Biển khóc khô lời tràn bạo lực
Đâu rồi hương lúa, cánh cò xa?…
Anh của ngày xưa, ai có thấy?
Ân ái bờ môi khô héo dần
Một tuổi xuân chờ như xuốt kiếp
Còn gì đâu nữa mà bâng khuâng???
Nắng lên nhuộm tím chân trời
Hương cỏ gieo mùa bướm lã lơi
Ai có về…. qua vùng đất Quảng?
Cho tôi nhắn hộ một đôi lời!..
Anh của em! lâu nay được khỏe?
Nắng mưa về hạt lúa tròn không?
Buồn vui đong dạ gởi lòng
Biết đâu thời thế mà trông sớm chiều
Trăng phố núi dập dìu bóng gió
Trời sang đông dộn ngỏ chào xuân
Rẽ mây trăng hạ cuối tuần
Giá như ai đó!… hãy đừng nhớ em!…
Mùa cứ đếm, trời sao thắp sáng
Tuổi hôm qua ảo mộng quên rồi
Mòn dần cái bóng đời tôi
Nước qua dòng hẹp… còn trôi trở về?…
Đời mệt lã câu thề mọt rách
Đường hôm nay ngỏ ngách mơ hồ
Nghe rằng! anh gối rơm khô?
Nhà xiêu trống mái, một hồ thơ yêu…
Thôi! vịnh bút chắc chiu cái khốn
Ngàn xuân sau trẻ hát bình ca
Xa xôi gởi gió hương trà
Năm nay trễ hẹn, hãy là xuân sau!…
Thân Gởi người QN
Chiều hoang vu em về
Anh còn nửa bàn tay
Dòng thơ mhuộm nước mắt
Vàng khoe bờ mi gày
Anh ơi! Em đã về!
Hỏi hạt nắng nào rơi?
Cằn khô bờ cỏ dại
Xin mơ cọng rơm đời
Em về! Em về đó!…
Anh ngồi, anh ngồi trông!…
Đàn bò ốm thiếu cỏ
Ngơ ngác lội qua sông
Hình hài tròn nỗi nhớ
Một ngày đã trôi qua
Có còn gì quê mẹ?….
Mắt nhung khóc giao mùa.
HT ngày 10 – 11 – 2012 dự lễ sinh nhât 237 United States Marine Corps
Hoang Truc – Miss Kristie Kenney đại Sứ Mỹ tại ThaiLand
Hoang Truc – Miss Judith Cefkin phó đại Sứ Mỹ tại ThaiLand
Hoang Truc- SSGT Rollin Lee Siêu lính thủy đánh bộ Mỹ
HT ngày 10 – 11 – 2012
Đời như giấc mơ dài
Thênh thang cùng cõi mộng
Mùa thu xưa tìm tới
Trôi ta vào mênh mông
Con trăng nào đã lớn?
Cài qua song cửa đêm
Sợi tóc nào có tuổi?
Chín rụng trên bực thềm
Ta với mình ta đó!
Anh với đời nơi đâu?
Bóng em cùng bóng nguyệt
Trãi dài tận vực sâu
Ru ta!… Còn ru mãi?…
Nghiêng đời bờ vai cong
Áo ngày xưa dần nhỏ
Trốn về đâu tuổi hồng?…
Nhìn lại quê hương , có gì đó vẫn buồn… HT ngày 29 -10- 2012 tại Singapo
HT – Adam cùng hai vợ chồng đại diện bộ tài chánh Anh Quốc
HT vui cùng vũ đoàn quốc tế tại Philipin
Ngày 27 – 10 – 2012 HT cùng hai vũ đoàn Trung Quốc và I Cập
Những mầm non đang vương mình trong gió
Dìu nhau nhé!
Kề vai loài vượn cổ
Một buổi sáng đi bằng đôi chân khôn
Người đứng khóc đưa người xuống địa mộ
Về nơi đâu?… Dưới lòng đất nguyên sinh…
Dìu nhau tới!
Bao mảnh đời bất hạnh
Hạt cơm rớt em nhặt tuổi ngây thơ
Chiều lên… xuống… thành phố dần nhỏ hẹp
Vật hút máu dân lành, đó là ai?…
Dìu nhau nhé!
Bao mặt người vô tội
Tự do thở trong vùng trời bao la
Hôn nhau nhé!
Đôi tình nhân chờ đợi
Khao khát tìm” chân lý” cũng có ta.
HT – Adam ngày 24 – 10 – 2012 trên tàu du lịch năm sao
Mây dệt từng mảnh tím
Trãi dài trên biển xanh
Âm vang nghìn con sóng
Em mơ vòng tay anh
Lang thang bờ bất tận
Sóng về đâu… về đâu?..
Trái tim trào nỗi nhớ
Tình yêu tím một màu
Vô tình em là biển
Anh hóa con thuyền trôi
lướt trên đầu ngọn sóng
một đời không chia phôi
nguyên trinh em màu biển
miền sóng vỗ bạc đầu
thuyền có già cùng nước?
dìu nhau trong đêm thâu.
buổi hội ngộ giữa Hoàng Trúc – Mai Chiêu Sương – Hùng Sài Gòn
Sài gòn ngày 14- 10 – 2012
Ta nhớ đông xưa dưới bóng dừa
Đứng nhìn trăng xuống gió mênh man
Mang theo hồn Cuội gieo trên nước
Ta vớt đem về lòng ngỗn ngang
Ai đã sinh trăng, trăng sáng ngời?
Biết tìm, biết trốn, biết rong chơi…
Biết khoe sắc tím làm hoa nhớ
Biết chiếu… tên em gọi trọn đời.
Rồi lại một đêm ta vớt trăng
Bóng Hằng đâu đến nhảy lăn tăng?
Dòng đông trở lạnh bèo đông úa
Đập vỡ trăng non, giận lấy mình.
Cung tơ liền rối người chia ngã
Bỏ nguyệt lang thang không chốn dừng
Mô biết tình đi không trở lại
Đêm nay sông nước gió lưng chừng
Dấu sầu lấp vội đông huyền thoại
Chôn những yêu thương những đợi chờ
Vắt giọt mưa chiều về cuối phố
Phất phơ cành biếc. bạc câu thơ…
Cung sâu trướng lại trứng tằm nở
Rượu rót hương tràn thay gió đông
Xuân ý mời xuân vui hội ngộ!
Chờ hoa đào rộ tỏa mây hồng.
Hoàng Trúc
LẠNH LẼO MẤY MÙA TRĂNG
Mùa thu nay sao mà buồn thế!
Máu tim ai nhuộm đỏ lá cành
Lâu đài tình ái đã trở thành hoang phế
Hững hờ, chờ đợi, mong manh
Đừng trách trăng, sao thu nay ít sáng
Bởi không gian đen kịt những đám mây
Đừng trách trời, sao võ vàng tia nắng
Đừng trách lòng chôn chặt mối tình si
Đường huyền diệu nở đầy hoa ái mỹ
Nhạc dật dờ lay động cả không gian
Mọi cung bậc đang hòa trong thanh khí
Đối với ta nàng là cả thiên đàng
Bản Thánh ca giữa đêm mưa tầm tã
Cổ thụ già trút lá giận tàn thu
Đông đang ngủ trên cành cây buồn bã
Em đâu rồi nguội lạnh cả lời ru
Lâu đài ấy bây giờ không còn nữa
Gạch ái tình vò võ với rêu phong
Đã vùi lấp trong hoang tàn vôi vữa
Để linh hồn lạnh lẽo mấy mùa trăng!
02:30 01-10-2012
Thơ Trúc Bình
Tập thơ “Trúc sương” chính thức phát hành ngày 15 – 10 – 2012 , nhầm chào xuân mới 2012 -2013
tập thơ tình ,do hai tác giả cùng cộng tác
Mai Chiêu Sương – Lê Hoàng TRúc
Xin mời các bạn cùng đọc. Bạn có thể tìm mua trên Oline hay từ Amazon . com
Trời nhạt dần màu nắng phố đơn côi
Gió đi qua từng cơn buồn thả nhẹ
Những chiếc lá gượng mình nhìn bụi cát
Thôi thúc lòng ta lục lại bóng hình quen
Thời gian chảy mờ dần dòng người mới
Mộ bia xanh ngập, lấn gót phong trần
Theo dấu cỏ, linh hồn nào vương vấn?
Cỏ gục đầu, nhân thế lệ xanh rơi
Thiên đường hồng ở nơi đâu chưa đến?…
Địa ngục đen có thật như lời đòn?…
Được ngước mắt chờ khoảng mây ngày cũ
Mênh mông trời, vạn sắc đẩy qua mau.
*trong đời người kẻ thù lớn nhất chính là “ thời gian”
Nó; bào mòn của ta bao nhiêu ký ức đẹp. Khoát thêm chiếc ào già nua những vết nhăn khắc khổ, sợi tóc loan ố màu nắng mưa…
Đôi khi khép mắt, tay muốn chạm bánh xe thời gian xin dừng lại trong khoảnh khoắc lùi về cuộc tình ngày ấy, hồn… mênh mông, mênh mông…
Thưởng thức hương trà buổi sáng, mong nụ hoa ngọc lan xòe cánh…
Hôm sau hoa nở, Lòng thấy lo sợ…hoa sớm tàn…
Thu xa rồi, giấc đông trở lạnh
Hàng xóm gần ai đó thở than?
Tình vẫn say, đời xô… chạy lạc…
Cho đêm buồn ngủ dưới trăng tàn
Biển người đó! thế gian rộng lớn…
Ta nhỏ nhoi… sinh vật lẻ bầy
Mong kiếm tìm con tim ấm áp
Cho xin làm giọt máu bên trong
Mưa nào rơi? ngoài trời không dứt…
Đếm giọt sầu, sầu xuống thấm đông
Ta bỏ sót một trang dĩ vãng
Tình bây giờ… có… cũng mênh mông.
Tội nhgiệp quá dân đàng bật khóc
Nhà thờ xa vọng tiếng chuông cầu
Quỳ bên chúa con xin xưng tội
Tiểu thuyết buồn, viết cạn đêm thâu.
HT và con trai David
Tôi xây khung thời gian đầy lãng tử
Vẽ xuống cành hoa chiến lược bên trong
Gom vốn đầu tư từ mạch máu hồng
Chở dòng thơ tương lai cùng quá khứ
Trái tim tham mưu xếp tường con chữ
Ngỏ ngách sinh tồn xen lẫn tình yêu.
Tôi vẽ thêm những cánh gió về chiều
Mang hơi thở đến gần bên người ấy
Đã từ lâu trong tôi bừng sống dậy
Muốn nói thành lời; nếu được yêu anh!?
Chia khoảng trời hồng, thời gian trôi nhanh
Anh bên ấy cũng nhớ nhiều không kém.
Hai đứa tôi thổi bùng một ngọn nến
Thành tựu suốt đời, khói trắng lọt bàn tay.
Anh thì thào!” Ước gì có em đây”
Tràn thương nhớ thơ tình tôi bất tận…
TẠI EM CHƯA VỀ
Tặng LHT
—————
Khi xa em lòng buồn thơ lạnh ngắt
Những câu từ nghèn nghẹn nỗi nhớ nhung.
Bởi xa em trang thơ sầu nhắm mắt
Hoàng Trúc đi, cành trúc hết tươi xinh.
Anh muốn hát trăng thu buồn theo lá
Lá tình nhân bay biệt bóng phương nào?
Anh muốn viết…viết gì em xa vắng?
Những câu thơ đông cứng một niềm đau!
Em ra đi một tuần không tiếng nói,
Mở email biền biệt cánh thư xa.
Em biết không hồn anh rưng rưng khóc
Mưa đầu mùa rơi giọt lệ đông sang.
Nay em về “Lá mộng trinh’” tươi thắm
Như làn môi em nhè nhẹ hôn anh;
Nay em về những vần thơ tiếp nối
Ru hồn anh…thắm lại mối tình thơ.
MCS
Mấy nay, trang thơ Mcs lạnh ngắt.
Chắc!
Lắm cô nàng không chốn dừng chân.
Trời cuối thu rừng lá sẽ bần thần
Mùa chậm chín bởi hương tình nở muộn
Đôi con én lượn tròn trên bãi cát
Chiều dần trôi, em hát khúc dạ sầu…
Người bây giờ phải của đến ngàn sau?
Đem thương nhớ lén chia niềm tâm sự.
Chuyến đò hoàng hôn đưa hồn viễn xứ
Mang lá thư yêu bỏ ngỏ âm tình
Hẹn!
Địa mộ trần, cùng say giấc mộng trinh
Mai có chết xin được hòa máu thịt
Em
Là của anh một đời câm nín
Anh
Là của tình em giấu kín trong tim.
Nghe chiều thơm ngát, đời xinh xinh đầy
Dòng người nghiêng ngã bỡi ai?
Còn tôi nghiêng ngã bỡi say thơ chàng
Bể trời, nam bắc – đông tây
Bể yêu chỉ một đựng hai tâm hồn
Lâu rồi quên chuyện phấn son
Đêm nay qua kính thấy còn chút duyên
Tay nâng cọ nếp truân chuyên
Vẽ đôi mày nhạt, vẽ thuyền gió đưa
Bến nào em nợ trăng xưa?
Vui nào lấp nổi cho vừa nhớ nhung?
Gặp nhau vẫn thấy chưa cùng
Hôn rồi vẫn thấy chưa chung mộng đầu
Em cười che nửa trời sao
Hồn anh ngã xuống nấp vào áo em
Trắng đêm vùi với trắng đêm
Cho tình trai gái say thêm… Để rồi!…
Mai này hai ngã chia đôi
Ngàn năm cỏ đất… lại bồi sông quê.
HT cùng con gái cỡi voi trong rừng
Loài cỏ hoang
không quê hương
không xứ sở
Sống lách luồn – xanh úa, trời ban
Ta như cỏ – phận mồ côi lạc chợ
Mượn nắng gieo hình – Cái bóng đói lang thang
Gió lại về thổi mùa đi chẳng hết
Để lá rơi trên cỏ xáo trộn màu
Bao nhiêu hạ?
Bấy nhiêu đời khô khát
Giọt lệ không tròn…
Giọt lệ méo… rớt trong mưa
Rụng cái bóng hời – Cỏ ngủ giấc ban trưa
Động đậy nách lá,nụ hoa vừa chớm nở
Mắt thế nhân giấu sầu, chung hớn hở
Đời trổ bông
Thật giả ẩn nơi lòng…
Mênh mông… Mênh mông…xanh đỏ trắng hồng
Xuân hạ thu đông đảo vòng lối ngọ
Dưới bóng trăng vạn năm còn cỏ
Tình muôn đời “cái kén” nở thời gian.
Những mẫu quần -áo mùa thu của LHT
Nhỡ tay vỡ hạt sương thu
Canh khuya quỳnh nở, trăng mù loãng hương
Âm thanh từ cõi vô thường
Lắng nghe tiếng bọ yêu thương vụng hề
Tim em rớt biển u mê
Anh giăng mẻ lưới nhặt về cầm chơi
Một bên ướp mật, đắp tơi
Một bên anh để chơi vơi héo dần
Khô môi hứng hạt mưa gần
Quên lời từ biệt thu ngần ngại phai
Ướt hồn thấm lạnh gió mây
Tình hôm qua đã vơi đầy bể dâu
Một người chia ngã trăng sao
Một ai đứng nhặt hoa sầu đầu đông
Gánh đời nặng gió phiêu bồng
Gánh tình thất cách như còng lội đêm
Giá như biển mãi êm đềm
Giá như ai đó yêu em một lòng!.
Hình như ta đứng giữa chiều
Hình như ai đó?
Nhớ nhiều… nhớ ai?
Cũng vàng thu dưới nắng đầy
Cũng hây hây gió thổi gầy lối xưa
Lạnh miền cát buốt hạt mưa
Gánh đời nặng nhẹ đong đưa phận người
Hình như về tuổi đôi mươi
Chút duyên sót lại nụ cười hôm nay.
Họa bài ” cạn chén” MCs
Ta về từ chốn hoang vu
Hơi men ai thả giăng mù lối sương?
Bao thu lạc nẻo vô thường
Hỏi chi trời đất dặm trường chờ nhau?
Ta về nâng cốc tâm giao
Chén thương ai chốc đêm sầu lại đêm?.
Trăng huyền giăng mộng môi em
Bâng khuâng chén cuối nghe mềm tiếng yêu
Ta về khép mảnh vườn thiu
Khô hồn lá nhỏ, không chiều thu rơi
Luân hồi nhẹ chiếc bóng hời
…Níu chân quán trọ một đời tìm say
Ta về lội hết ngày mai…
HT và các con tại Italy thành phố Venice
Hoàng Trúc Và con Gái Jusmita
Một trời thu chín, một màu trăng
Một dáng thi nhân, một bóng hằng
Một giấc thu dài, một nỗi nhớ
Một đời khắc khoải một tình nhân.
Chẳng biết năm sau thu trở chín
Ai còn đợi lá rụng chiều hôm
Ai còn họa tiếp tranh nàng Trúc?…
Đãi thế nhân say đến ngập lòng.
Trăm năm vàng đá mòn trong nước
Nữ kiệt, trai hùng… si… mấy ai?
Ngọn tóc, làn da đương tết tuổi
Dưới trăng lồng lộng gió thu đầy
Văn chương bạc mệnh tan thành khói
Phong lưu ngoài bút chuyện trần gian
Tình ta lộn mệnh sai duyên nợ
Nối nhịp vần thơ một lỡ làng.
Ta trói nhau trong đêm không bóng nguyệt
Để hôm nay yêu cạn trái tim hồng
Dẫu nhựa đời bôi trơn dây xiềng xích
Chẳng bao giờ em thoát khỏi cơn mê?
Màu tình yêu dào dạt cứ tìm về
Thu miên man rơi dài bên lối mộng
Chúng mình nhớ nhau bên chờ, bên ngóng
Xào xạc đôi cành chỉ gió với đêm
Rơi hạt sương khuya đọng lá trúc mềm
Thu đang chín, giữa mùa, thu rất đẹp.
Nhỡ sáng mai lá vàng rơi ngỏ hẹp
Hương mùa thu em nhặt gởi cho anh
Nếu ngày sau cầu ô- thước gập ghềnh
Mượn vai anh dìu em về bến ráo?
Tình nửa khuya cuộn tròn trong hư ảo
Bên kia trời!… Anh đã ngủ hay chưa?…
Ta chợt thấy cuộc đời tựa giấy mã
Dòng người hôm qua, cát bụi chiều nay…!?
Tiếng cười say sưa, tiếng cười đau khổ
Một nến hương lòng gởi tới xa xôi
Ta đứng giữa đời đôi mắt chẳng của tôi
Nó ghi lại ngàn hình hài xinh đẹp
Cho tôi yêu, cho tôi tìm nhung nhớ
Cho tôi say và cho cả mộng vàng.
Rồi cũng nó! Xóa đi bao kỷ niệm…
Kết cấu thời gian giết hết màu xanh
Lấp những gì tôi yêu, tôi quý nhất
Dày xéo con tim thành khối tật nguyền.
Ôi đáng sợ! Con mắt… ngàn con mắt…
Mi lại là một tác phẩm trọn đời ta
Qua tấm kính, mi hiền lành, mi độc ác!…
Không thể nào thấy được ở trong mi.
Em gởi anh nửa cánh thư về muộn
Có lá vàng gói hơi thở mùa thu
Có tình yêu trên những tình yêu
Và có cả cõi mê chiều bất tận
Em gởi anh một đôi chim câu trắng
Mang thanh bình gieo nắng đẹp quê hương
Còn nữa nè! Vô số những chữ thương…
Vài viên thuốc nhức đầu em gói kỹ
Cái bánh xứ người nặn tay tỉ mỉ
Chiếc áo sơ- mi vẽ cảnh sông đò
Em nho nhỏ giữa tình anh nho nhỏ
Bóng rụt rè lấp ló nấp sân sau
đó!
Quà em giản dị chẳng là bao
mong anh nhận chút tình thu ở gió
Í!
Trời mùa này trăng sao không mấy tỏ
Thu miền trung nắng ít mưa nhiều
Rơm ruộng cạn năm rồi, còn hay hết?
Nhóm lửa trời ủ bóng… nhớ nghe anh!.
THU TÌNH NHÂN
Tặng LHT
————-
Mây mùa thu bây giờ vương màu nhớ,
Gió mùa thu lành lạnh chút cô đơn,
Trời thu nay hình như hơi bỡ ngỡ…
Lá trúc nào vương vấn những câu thơ?
Em – Từ ấy bóng tình nhân thấp thoáng
Trong hồn anh nửa thật , nửa mơ hồ
Lời nói thoảng ngọt ngào môi con gái
Em điện về…anh cũng ngất ngây say.
Thu tình nhân. Ừ, đây thu tình nhân.
Từ có em khác những mùa thu trước;
Mùa thu giờ dính tóc ai tha thướt
Dáng trúc xuân bên cạnh gốc mai vàng.
Thu tình nhân hay thu của nàng?
Mà cây cỏ vương vương niềm trăn trở?
Anh như nai vàng lạc trong rừng nhớ
Tắm suối hoang đường khát giọt ái ân.
Thu lòng anh thêm một chút bâng khuâng,
Thêm một chút men say tình huyễn hoặc
Thu tình nhân. Đúng rồi – Thu rất lạ
Lá rơi đầy phủ kín gốc tương tư.
MAI CHIÊU SƯƠNG
26/ 8/ 2012
Những câu thơ và nót nhạc luôn góp phần làm tươi vui trong mỗi đời sống của chúng ta dù bất cứ thời đại nào.
Thi ca và âm nhạc còn đem đến sự cảm thông sâu sắc.
Bây giờ, chúng tôi giới thiệu đến các bạn trên toàn thế giới tập thơ tình “ Trúc Sương” với một trăm lẻ một bài thơ được chọn lọc từ hai tay bút;
Lê hoàng TRúc: Việt kiều tại Hawaii – Mỹ
Mai Chiêu Sương: Việt Nam – Miền Trung – Quảng Ngãi
Cả hai chưa một lần gặp nhau. Nhưng họ đã vượt qua không gian và thời gian để tìm đến một thế giới “tình yêu” vô hình…
Nhẹ nhàng, êm dịu, nắm bắt tâm linh qua cường điệu “ru người – ru mình”.
Trào dâng dòng thơ lãng mạn, trữ tình, đôi khi cuộn tròn trong bão tố, quấn lấy nhau…
Khi đọc những dòng thơ của hai tác giả:
Lê Hoàng Trúc
Mai Chiêu Sương
Tôi như muốn tìm lại tôi một thời cháy đỏ đã trôi dạt vào đâu đó?
Để chào đón mùa xuân năm 2012 – 2013
Tập thơ “Trúc Sương” sẽ chính thức phát hành vào ngày 01-09 âm lịch nhầm ngày 15 – 10 năm 2012
Các bạn có thể tìm mua trên mạng hay trên thị trường Amazon.com
Bạn cũng có thể Download e-book trên Smashwords.com.
Tập thơ đã được thông qua bản quyền Quốc tế toàn cầu.
Hy vọng hai tâm hồn được thể hiện qua thơ của hai tác giả sẽ mang đến cho các bạn ít nhiều điều thú vị trong tình yêu lẫn cuộc sống hôm nay.
Ký giả
Gió mùa thu, ngày 19 -08 năm 2012
Lời cảm của tác giả:
* Lê Hoàng Trúc – Mai Chiêu Sương
Rất hạnh phúc được phục vụ và chia sẽ cùng bạn đọc, trong nước và những người con đất Việt xa quê hương trên toàn thế giới.
Qua những dòng thơ trữ tình, viết ra từ chính tâm hồn mình.
Một lần nữa, xin chân thành cám ơn các bạn độc giả trên toàn thế giới, đã đọc và ủng hộ Mai Chiêu Sương – Lê Hoàng Trúc trong thời gian qua.
Đa tạ.
Gởi người QN
Quê hương anh Quảng Ngãi chiều cuối hạ
Phong cảnh núi rừng sông nước có đẹp không?
Miền đất ấy, chưa một lần em đến!
có dấu chân anh đi lại bước lặng thầm
Em sẽ về!
Trong một ngày xuân mới
Trời bên này mọi vật đã vào thu
Nghiêng khoảng vắng, em không tìm thấy nắng
Tiếng gió đầu mùa thổi chiếc lá vi vu
Em sẽ về cùng anh hát hương ru
mùa dân ca đưa xuân vào giấc mộng
Ngàn trai gái xe duyên kết tóc
Quê hương mình đóm lửa cuộn hương tro
Em sẽ về!
xóa nỗi nhớ cam go
thơ thẩn ai đi bên chiều đơn chiếc
phải chính anh, “màu vàng thu bất diệt”
Em đã về! Chim hót tuổi xuân say.
VỀ ĐÂY EM NHÉ
Tặng LHT
——-
Về đây nhé. Quảng Ngãi riêng anh đợi
Đưa em đi thăm Núi Ấn sông Trà
Đêm yến nguyệt biển Mỹ Khê gió lộng
Khu du lịch hiền rộn rã khách về qua.
Quê hương anh có muối mặn Sa Huỳnh,
Đường, mạch nha đã bao đời nổi tiếng…
Hãy về đây anh đưa em đi viếng
Nào danh lam, thắng cảnh, bạn bè thương…
Hai đứa mình chung thi tập TRÚC SƯƠNG
Thơ của em nồng nàn tình chân thật,
Thơ của anh mang nét sầu lãng tử
Kết thân nhau vạn dặm vẫn chung đường.
Về đây nhé. Quê hương tha thiết gọi
Dang vòng tay mừng đón khách vui chung
Anh mở trái tim đợi người em gái.
Xa xứ về đón tết với quê hương.
MAI CHIÊU SƯƠNG
21/8/2012
Ngủ đi, mộng cũ đợi chờ!
Hàng dương hứng gió tình thơ ngút ngàn
Câu buồn anh viết dở dang
Câu thương em hát vội vàng dỗ anh
Hoa đơm kết nhụy đầu cành
Thế gian sanh nở một nhành thủy chung
Ruộng vàng hương lúa thơm cùng
Phù sa bồi đáp trùng trùng núi non
Giữa hiên đẹp bóng trăng tròn
Ngủ đi anh nhé,đêm còn có em.
Cành chiều vương đợi gió lay
Lá êm êm quyện, người say say chờ
Câu thơ nhắn vội nhắn hờ
Cho thu vàng rụng nhuộm bờ liêu trai
Thả hồn hong vạc nắng gầy
Đong đưa cánh nhạn về bay ngang trời
Ngủ đi! Cho bóng vào đời
Cho con chim mộng hót lời yêu em.
***
Em xin! Ngủ trọ hồn người
Một mai thức giấc chín mười nhớ nhau
Trăng lên, trăng lặn bên cầu
Năm canh bịn rịn một câu đợi chờ
Em xin! Ở đợ vần thơ
Nụ hôn lăn nhẹ ướt bờ môi anh
Trăm năm mưa nắng song hành
Đất trời trãi nhựa thắm cành mai xuân.
Thân tặng thi sĩ MCs
Mẹ sanh ra em nên hình nên dáng
Mẹ sanh ra anh thành đấng trai tài
Con sông nào cũng đỗ về một nẻo
Tiếng sóng chiều dào dạt khúc tình thu
Trời mây trắng- sương tan dần cuối gió
Quê hương anh nắng hạ chắc khô tàn
Ngọn lúa non – mơ màng – em bật khóc
Cháy tận lòng và ngút cả thời gian
Giấc mơ nào?
qua đêm không cạn
Cuộc tình nào?
không ngang trái, chua cay
Giọt đắng môi anh, em chưa lần được chạm
Vị ngọt da em, anh cảm thấy bao giờ
Hay ta cùng hạt bụi ngày xưa ấy?
Của muôn thu nay trở lại làm người
Hay anh là hạt bụi ngày xưa đó?
Lạc giữa hồn em – nho nhỏ – một tình yêu.
Chiều dần, sương xuống thấp, xa xa các con
én chập chờn như chưa muốn về tổ.
Bên khu nghĩa trang rộng bao la, có nhiều ngôi mộ chạm trổ rất đẹp.
Một đám đông khoảng chừng vài chục người, họ chia nhau thức ăn trên chiếc bàn đá.
Ô chà! Thức ăn toàn là sắn khoai củ, bánh kẹo cúng cô hồn…v. V…
Cái bóng đi đến gần hơn, giọng nói nhỏ nhẹ:
-Thưa cụ! Cho cháu ăn với ạ!…
Mọi người nhìn cái bóng sững sờ… Không ai nói gì cả.
Bóng nói:
-Lâu quá không được ăn những món của quê hương, cháu rất thèm!
Bà cho cháu xin nhé?
Bổng dưng bà già nổi giận:
-Tất cả thức ăn ở đây đều có ghi tên phần của mỗi người, tên cô là gi?
Cái bóng liền đọc tên…. Ú ớ một hồi… Bóng trả lời!
Cháu không nhớ tên mình đâu cụ ơi!…
-Thế thì cô không ăn thức ăn này được.
Cái bóng chần chừ không đi…
Sao còn đứng đây chưa đi ? Gần đến giờ giới nghiêm rồi, về mau đi.
-Thế! Cháu không biết cháu là ai sao?
-Dạ không ạ.( bóng) trả lời
Một người trong đám đông la lên:
-À tôi biết cô ấy. Cô ấy hay đến nhà MCs ở QN mỗi ngày đó.
Bà già lại mắng:
-Mày điên à? Con bé này ở tận đâu. Làm sao mỗi ngày nó đến nhà MCs ở QN được?
-Í . Bà nhìn kỹ xem. Cô ấy là “cái bóng” chứ có phải một thân hình bằng xương bằng thịt đâu…
Bà già quay sang phía cái bóng hỏi:
-Thằng này nói đúng không cháu?
-Dạ đúng. Bóng trả lời
Thế cháu có bao giờ nhìn thấy MCs như thế nào không?
-Dạ không! Bóng lắc đầu
Vậy thì bà yên tâm rồi, bà già thở phào nhẹ
rồi cười… Khà… Khà…, cháu vẫn còn….
-Bây giờ cháu nhớ tên mình chưa?…. Bảo thằng MCs nó nhắc cho mà nhớ nhé!…
Về đi!… Bà già tiếp tục ăn đồ của quê hương vẫn thường gởi đây.
———–
19 giờ chiều Rằm Tháng Bảy- tại cổng thành phố thiên đường.
chúc cuối tuần vui nhiều ….HT uống Cafe buổi sáng nên viêt giải trí hù MCs đừng sợ nhé!… hi hi
Đố ai nắm được chữ tình?…
Đố ai đoán được người mình sẽ yêu?…
Trăm xuân đọng lại một chiều
Ta cùng xây mộng dập dìu áng thơ
Đố ai! đếm được sương bao tuổi…
Và gió sinh ra tự thuở nào…
Biển nọ, bao giờ vào cõi chết …
Sông già, rong mục, nước về đâu???.
Tình ơi! Có bán cái ngu ngơ?
Mang về gọt đẽo, ngọt vần thơ
Chợ người!… Ai bán… L ời yêu đẹp?
Hãy bán! Ta mua một đợi chờ!…
Đêm nằm đếm những ngón tay thon
Mưa nắng chai sần, vạn héo hon
Môi rét – xa đời – đâu lữ khách?…
Bao thu… Nhặt lá… Một lối mòn.
Còn anh, còn tuổi, em còn mộng!…
ngút ngàn hương sữa hồn tiêu diêu
ngàn năm một bóng, trăng in đáy
sáng tận mai sau những buổi chiều.
Từ đâu đến?
Thì hãy về chốn ấy!…
Hạt bụi nào đã hóa kiếp thân tôi?
Hóa ra anh và những người con được gặp
xanh đỏ cuộc đời – sâu cạn – một giấc mơ.
Từ bao giờ?
Ta thành kẽ ngu ngơ!
Trong bóng tối nặng linh hồn phiêu bạc
Qua đồi hoang, qua sông dài cùng biển rộng
Hạt bụi chiều nay, mù mịt lối quay về.
***
Trần gian gác trọ vui buồn
Mai ta hóa bụi trần truồng về đâu
Hạt nào lạnh dưới dòng sâu
Hạt nào tan rã đi vào thiên thu
Hạt nào vương vấn lời ru
Hạt nào theo gió vi vu tìm về?…
Du lịch ThaiLan bạn sẽ bắt gặp nhiều điều thú vị
Biết nhau qua khúc thư tình
Chờ nhau xin nặn dáng hình người xa
Bàn tay năm ngón kiêu sa
Đất nằm yên lặng thật thà đợi yêu
Một này!
nặn dáng cô liêu
Hai này!
khéo nặn mắt chiều tơ vương
Ba thương kẻ tóc pha sương
Bốn thương trán rộng,mày vương khác người
Năm thương uốn nét môi cười
Sáu thương nặn cả biến lười bên trong
Xa xa nắng ng ả cuối đồng
Trăng non đầu núi gió lồng mây trôi
Nhìn về nơi ấy xa xôi
Mười thương em gởi… để rồi nhớ nhau.
HT và rừng thu
Cây cầu có lịch sử lâu nhất tại New York
Thân tặng thi sĩ MCs
Với anh!
Em không là mùa thu bất tận
Dẫu lá vàng có nhuộm thắm chân mây
Với anh!
Em không là chuyến đò về cuối
Hai đôi bờ luôn ngăn giữa một dòng sông
Có bao giờ, anh nhớ mỗi riêng em?
Dù một lúc chạnh lòng bên trống vắng
Hay cơn mưa chiều về tràn giá lạnh
Khi bên mình không rượu cũng không ai…
ồ!… Có lẽ chẳng bao giờ anh nhỉ!….
Bởi vì em một huyền thoại lu mờ
“một tuyệt tác khô khan hình viên đạn”
Một linh hồn khó tụ giữa sương mai.
EM VỚI RỪNG THU
Tặng Lê Hoàng Trúc.
********
Nàng là vẻ đẹp thiên thu
Đẹp thiên thu giữa mây mù, khói sương
Nàng là kiều nữ yêu đương
Nữ yêu đương giữa vô thường trần gian.
Nàng là mộng của mộng vàng
Của mộng vàng mộng ngỡ ngàng hồn ta.
Nàng là trăng ngự tiên sa
Ngự tiên sa cõi ta bà u mê.
Yêu em lạc mất đường về
Nẻo tương tư hận tỉ tê một mình
Trúc mơ mướt lối thu tình
Sương si lãng đãng bóng hình mỹ nhân.
Em ngồi mõm đá bâng khuâng
Trúc vàng, sương trắng rất gần…rất xa.
Thơ MCs
Hoàng Trúc – Adam 2012 phố Tàu New York
Thương vầng trăng lạc trong mưa
Gánh đời nặng nhẹ đong đưa phận người
Một mai, hoa hé nụ cười
Tàn đêm, sương đọng, đôi mươi nét sầu
Bàn tay, năm ngón tìm nhau
Máu tươm nhầm nẻo đào sâu mạch tình
Đêm nay tròn bóng, tròn hình
Mà sao nghe lạnh?… “trăng mình trăng ai”
HT Ngày 15 – 07 – 2012 một con suối nước nóng nằm trên đảo Bắc Nhật cạnh bờ biển Thái Bình Dương
Thân Tặng Thi Sĩ Tình Nhân MCs hình tự chụp Ngày 03 – 07 – 2012 Tại New York
Sông quê ai uốn cong bờ?
Cho thuyền em lạc lửng lờ sóng xa
Vó chèo, con nước vô ra
Nhịp thương nhịp nhớ, non già gởi anh
Vườn xưa, cây có thêm cành?
Tóc đời, ai vẫn còn xanh xanh chờ?…
Đói lòng, em mượn vần thơ
Nghiêng thu trút lá, bao giờ gặp nhau
Tết nay, anh nhớ hong đào!
Đón em thắp nguyệt, mộng trào giấc xuân.
Ngày 16 -07 -2012 tại Misawa, Bắc Nhật Bản
Thân tặng MCS
Tay em hứng cơn mưa miền bắc Nhật
Gởi về anh tắm mát nắng hạ vàng
Trời xứ khách khoảng không đầy lối gió
Miên man tình gợi nhớ bóng thi nhân
Cây đứng lặng lủ chim chiều ngơ ngác
Dáng ai đi mang riêng lẻ phận người
Bờ cỏ dại liêu siêu đùa gót thủy
Gốc đa già trăm tuổi lá xanh tươi
Mai em về!
Gom tuyệt tác đôi mươi
Mộng môi anh ru ngàn lời ân ái…
Mai em về!
Rẽ con đò xuôi mái
Quảng Ngãi quê mình, “một nhớ mười trông”
Em đã thấy! Bóng tình nhân nơi cuối trời
bão tố vô tình phủ xuống vai anh tôi
“là vì Sao Hôm”, em không làm anh ấm lại
nước mắt tù đày nghiêng chảy phía không em
con đường nào mai sau ?…
Con đường nào để lại?…
Con đường nào cho anh ?….
Con đường nào cho em?….
Cuối xuống thật gần nghe quặn trái tim nhỏ
tròn nụ hôn thầm gởi gió mùa bay bay
líu ríu quanh tai, “yêu em nàng hoa cỏ”
một đời đam mê “anh thang” lang dưới sương tình”
Ôi tật nguyền! Em yêu anh… Quên số kiếp
Vứt cuộc đời như một mảnh trăng hiền trôi
cuối chân mây đỉnh phù vân luôn dày trắng
đâu là bến bờ “thuyền” chiều nay vực đơn côi.
Trọn buổi sầu rơi núi bạc đầu
Mây ngủ lưng trời – chiều chín vội…
Tình em góa mộng chờ trăng sao
Lời ru tha thiết vỡ trên môi
Giọt đắng vị thương rụng xuống trần
Chầm chậm tan sâu hòa cát bụi
“Hình hài ôm ấp” mờ xa xôi
Xin! Nhót một người tận dĩ vãng
Mặt trời đi mãi với cô đơn
Ngàn năm xây bóng, cười nhân thế
Tóc nguyệt đêm nay “trắng” giận hờn
Còn bao lần gối, bờ hư ảo?…
Róc rách âm vang tiếng tự tình
Mùa thu chôn lá thành nỗi nhớ
Êm đềm say với cõi riêng ta.
Ta nhìn nhau qua ngưỡng cửa lình hồn
Tự hỏi lòng có thấy tình nôn nao
Hoa cứ thẹn nghiêng mình bên nắng mới
Gió chưa về ru ngọt khúc dân ca
Người xa hỡi! Xin cuộc đời chậm lại!…
Tan vào nhau rẹo mật ướp vành môi
Má xuân em say hồng đêm nguyệt tận
Trời tương lai đưa lối áng mây tình
Chiều thứ bảy nghe mùa còn xa lắm
Hạ chúng mình, đong đầy cánh “phượng bay”
Em mơ màng khắc tên anh trên đá
Bàn tay xưa khô héo hứng mặt trời
Dĩ vãng trôi mang theo điều mộng mị
Lời ru buồn em vẫn hát say mê
Tình bây giờ! “Đợi màu hoa phượng thắm”
Hồn đơm hương gọi “ve” sớm quay về.
Trong tim anh một phần thịt đã chết
Vết thẹo tình ai đó cắn từ lâu
Em chạm nhẹ anh tuôn dòng nước mắt
Buốt lòng em úp mặt giấc đơm sầu
Tình đánh mất anh giận đời cáo xé
Mượn bóng xa đổi lấy một hình hài
Đêm trăng trở em thầm thì khe khẽ
Có bao giờ anh thật sự yêu em?…
Ngàn vì sao lấp lánh ánh xuyên rèm
Qua song cửa nỗi buồn cao vời vợi
Linh hồn anh, một đời không chạm tới
Mây đông tràn đưa nhẹ bóng trăng đơn.
Màu thu còn nhạt sắc trời
Rừng xưa thả bước, lá rơi một vài
Dấu tình ủ dưới bóng cây
Khép mi thầm tưởng ai ngày yêu nhau
Chạm vào nhánh, lá xôn xao
Đất nghe tiếng thở – mây cao thoáng sầu
Rơi chiều vài giọt mưa ngâu
Đọng trên má nguyệt loan màu phấn em
Cong bờ mộng, giấu vào đêm
Ngoài kia thu chín bên thềm bóng rơi
Cũng hồn trăng đỉnh chơi vơi
Cũng tình đơn gối, trãi phơi phận tằm.
Ai chẳng muồn hứng hương thơm gió mát?
Ai chẳng mê bởi khúc nhạc ru tình?
Nhưng chỉ sợ thời gian vùi lấp cả
Bao mặt người quen thuộc bỏ ta đi…
Đêm chưa qua! Mà trời xa vội sáng!…
Hạt sương khuya đang vỡ tuổi phận mình
Đời ta đó! cũng tựa làn sương mới…
Đọng một lần và hóa bụi ngày mai.
Trái tim tàn run sợ nhớ thương” ai”…
Nên thôi đành không yêu và không mộng
Hương nào bay xin đừng lùa ngỏ trống!
Để một người say mãi với cô đơn.
Thân tặng người Q N
Anh là biển, muôn đời làm sóng vỗ
Ngẩn ngơ chiều, em lội bãi hoang ca
Ào ạt bờ, lặng lẽ về khơi xa…
Ôi! con sóng bạc đầu trong nỗi nhớ
Em yêu anh! một đời bờ rạn vỡ
Bám thời gian thân cát cũng hao gày
Tình chúng mình như vệt nắng hong mây
Ôm trong gió – gió không hình, không sắc
Tan vào nhau, hai linh hồn vướng bận
ấp mộng đời chia sẻ những thương đau
Biển và bờ chưa khoảnh khắc rời nhau
Dù muôn kiếp chẳng thể hòa xác thịt
“Mùa san hô” năm nay còn rất ít!
Anh nhớ tìm một nhánh tặng bờ em.
Vẫn biết anh buồn! Em phải làm sao?
Đổi gió, thay trăng để người bớt sầu
Nhìn thấy anh buồn! Em cũng buồn lay…
Giọt đắng trên môi loan đọng khóe hồn
Đêm nay ngoài kia bão tố dội về
Trông trời xa nhớ người lòng tái tê
Đôi chân run tìm vách đời tựa nhẹ
Âm thanh mưa rót mãi réo gọi tình
Có lẽ là! Anh chẳng bao giờ tỉnh?…
“hồ tương tư sâu thẳm nhấn chìm mình”
Một đóa quỳnh lặng thầm bên trống vắng
Tỏa hương chiều bay theo gió tìm ai
Cái bóng ấy!… Cái… Hư không bất tận!…
Đốt tim em bốc khói tận mây ngàn
Đừng đi nữa, hãy về bên em nhé!
Cỏ thiên đàng ta nhặt, ủ cho nhau.
Thân tặng Đoạn Trường Hoàng Trúc – 2011
Ai đem trăng thả trên dòng?
Cho người bủa lưới mắc vòng ái ân
Đưa tay khẻ chạm một lần
Giận đời, bóng vỡ mảnh gần, mảnh xa
Canh khuya sương rụng la đà
Giọt dài, giọt ngắn- lệ ta,lệ chàng
Thương ai, đánh mất mộng vàng!
Thương mình, đứng ngã ba đàng ngẩn ngơ.
Người ơi! em vẫn đợi chờ
Dẩu cho hóa đá bên bờ sông tương…
Thuyền anh khắc chữ “Đoạn Trường”
Dòng em theo mãi, sóng nương bạc đầu.
Mười ngón tay thon nợ cuộc đời
Từng đường vân gợn tựa mưa rơi
ửng hồng, loan trắng, reo dòng máu
Lúc ấm, khi đau, lúc rã rời…
Yêu “ẩn” trong tim một bóng hình
Phơi sương, hứng nguyệt, đời lung linh
Lời thương vuông đắp thơ theo nẻo
Nối mạch tìm nhau kết nụ tình
Ta “ẩn” vào nhau hai mảnh hồn!
Soi gương tô điểm, đậm làn son
Đêm qua như có người hôn nhẹ?…
Nửa cánh môi em đợi mỏi mòn.
Chỉ có thời gian và nỗi nhớ
Phiên tòa nhân chứng giải tình yêu
Bên em dịu ngọt, anh thầm lặng
Xin đợi chờ nhau mỗi cánh chiều.