Đi nhặt thời gian
*****
Tôi yêu quê tôi khi bình minh thức giấc
Yêu đồng lúa vàng nhan nhản cánh cò bay
Chiều hạ vàng bắt bướm đuổi hăng say
Yêu hoàng hôn tím dần về sau núi.
Nhớ thương quá quê hương thời ngắn ngủi
Ta ra đi lòng lưu luyến ngậm ngùi.
Bỏ lại sau lưng những chuỗi mộng mơ
Và những lời thơ non mềm ngây ngất.
Tiếng mẹ ru, đêm say lòng trời đất,
Lạnh bóng cha già thui thủi đồng sâu
Những chiều mưa bụi chị em dắt nhau
Bên đường làng lũ trâu già gặm cỏ.
Nhớ những ngày ấu thơ tôi đã có
Sờ làn môi nức nẻ bởi thời gian
Bàn chân chai cằn cỏi kéo dặm đàng
Thời gian chết, đâu nhặt về lối gió.
Tôi mơ màng hôm nay đêm trăng tỏ
Nhìn chân mây chép lại những hồi đầu
Bể trời già không biết cuộn về đâu?
Quê hương ơi! Ngày nào ta trở lại.
Categories: Thơ đời
No Comments »
« Lộn giống | Home | Thơ tình: Cỏ hoang »