Dị BẢn Của TA ơi
Đêm, ngẫn ngơ hồn cảnh rất đông
Giọt mưa rơi nhẹ ướt mênh mông
Lấp dần dĩ vãn như gương vỡ…
Từng mảnh rời xa tan nát lòng
Đã mấy năm rồi chẳng thấy nhau
Lệ tình HOANG TƯỞNG nối đuôi sầu
Chảy lem áo lụa nhòe trăng gối
Vắng ngỏ đời cô… lòng buốt đau
Ta muốn gởi anh ngàn tuyệt tác
Viết rồi lại đốt KHÓ thành thơ
Khói bay theo gió buồn vô tận
Dệt áng mây khuya nổi lững lờ
Ta cười đơn điệu, đời vô nghĩa
Có sá gì đâu kiếp tái sinh
Ai khóc giọng trào ray rức quá?
Thì ra dị bản – ả say tình!
Categories: Thơ điên, Thơ đời, Thơ tình
No Comments »
« BẢng THần TẶng CHa | Home | Đàn Bà – Hoa »