BÁn Điệu Bâng Khuâng
… và từ đó tôi không còn nhớ nữa!
Anh là ai trong giấc mộng hằng đêm
Và từ đó mắt môi mềm dư lệ
Chẳng ướt mi khi nhặt lá rơi thềm
“Dẫu muộn màng nhưng vẫn còn chưa trễ”
Lời của anh nhắn nhủ dưới trăng nghiêm
“Lạc muôn năm ta tìm ra đâu dễ
run sợ nhiều khi thấy mất dấu em!”
Anh nói rồi! như gió thoảng hương bay
Dòng thư cũ chẳng ai – người làm chứng
Mười ngón tay em ôm, lòng lơ lửng
Khúc thu buồn ngân điệu – rượu…tìm say
Thương mộc lan trước nắng cánh dần phai
Hồn quá phụ thắp đèn soi ảo ảnh
Hòa tiếng dế mảnh vườn xây thất cách
Tình cho đi, cay đắng nhận thật nhiều
Thôi! dĩ vãng ta đem hòa máu huyết
Vẽ thành tranh rao bán với gió trăng
Chỉ anh biết và một mình em biết
Bán sạch rồi, đời cũng hết bâng khuâng.
Categories: Chưa được phân loại
No Comments »
« Tình Chồn – Ngũ ly Hương | Home | Ví Dầu »