Thơ Rơi
Viết xuống đi!
Anh sẽ hiểu!…
Tình không say, ta chẳng nhớ đến nhau
Chưa phải thu, bao lá chưa sầu…
miên man chảy thời gian vô định hướng
Anh về đâu?
Dấu chân còn vướng?….
để em tìm nhăt lại vết thu xưa
———–
Có một ngày, anh em mình gặp nhau!…
Những nỗi niềm đong đầy trong đôi mắt
đường trần qua mau,tình người vô tận
Thấy em cười … chắc anh hiểu ý … Mùa ru
—————–
Mai nào dám hẹn đường tơ…
Bởi xuân không ở lại chờ hoa xưa
Thời gian như bóng thoi đưa
Hình như thượng đế chưa vừa cuộc vui?
—————–
KHÔNG… KHÔNG, EM CHẲNG BỰC MÌNH
CÂU THƠ ẨN Ý CHỨA TÌNH GẦN XA..
LỠ MAI CÓ Ở GẦN NHÀ
EM SANG NGỦ TRỌ, CHẾT GIÀ VƯỜN ANH
Categories: Thơ điên, Thơ đời, Thơ tình, Thơ vui
3 Comments »
« Phận đàn Bà | Home | Lời Nội Năm Xưa »
Tháng Ba 31st, 2013 at 8:29 Chiều
VƯỜN ANH CÂY CỐI TƯƠI XANH
CÓ EM ĐẾN NGỦ THÊM CÀNH THÊM HOA
DỊU DÀNG NHƯ DÁNG TIÊN SA
NỘT THỜI NÀNG ĐÃ CÙNG TA BẠN ĐỜI
NÓI LỜI NÀNG CHẲNG GIỮ LỜI
ĐỂ CHO BÌNH VỠ GƯƠNG RỜI ĐAU LÒNG.
Nàng tiên xanh còn nhớ gì không??? Thôi quên đi cho rảnh. Hề hề…
Trúc Bình
_____________—
HT rất ghét chữ ” Hề Hề…” Vô duyên quá
Cám ơn anh đã ghé thăm em .
Tháng Tư 5th, 2013 at 10:56 Sáng
Chúc Mừng Trúc Bình đã cho ra tập thơ mới
Tháng Tư 5th, 2013 at 10:51 Chiều
CÁM ƠN EM
Cám ơn em ghé thăng anh
Một ngày nắng đẹp giố lành gặp nhau
Thế ròi đã bấy nhiêu thu
Cái duyên dắt nợ đi tu mấy đời
Nhà em anh vẫn sang chơi
Đã thành phật tử, giữ lời không yêu. Cười …(Được chưa???)
Trúc Bình
—————–
Nguyên rằng lời cũ vần như in
Chữ tín năm xưa viết xuống rồi
Vườn ấy Giã từ, thu chẳng hẹn
Nên đành đóng bút vần thơ trôi…
*** đối Với HT; chữ Tín là nhất – mực đã thấm giấy, trăm năm; không vô trang TRúc Bình nữa
Chứ không nói; là không làm bạn với TRúc Bình đâu nhé!