Vượt Ngục
Muộn quá rồi! Nghẹn ngào tiếng nấc…
Giận đời – giận hết… Giận ta luôn!…
Giận anh – trong men sầu đun nóng
Giọt lệ trào – không ngăn nỗi khóe mi
Vòng xoáy tình yêu có phép lạ gì?
Mà em anh cứ mơ hồ ngu dại
Đau- đau, buổi xế chiều vương vãi
Cơm áo đầy, đôi ta lại hóa điên
Ôi! Ta ghét trái tim ưu phiền,
Cọt sợi nhớ riết thân bầm tím
Giấc ban trưa chập chờn cơn lạnh
Lén gọi tên người, hổ thẹn chi?
Đi hết!
Loài người – đi hết đi!…
Đồng hồ điểm, trời chiều ngã bóng
Anh ở đâu?
Cho em đợi ngóng!
Gọi làm gì?
Điện thoại không buồn reo…
Linh hồn treo đỉnh gió gieo neo
Thân xác buốt, có về làm chi nữa
Giọt máu tươm rơi… bùng ngọn lửa
Vết thương tình cháy mãi khôn nguôi.
Categories: Thơ điên, Thơ đời, Thơ tình
2 Comments »
« Suối Chảy | Home | Cát Trôi »
Tháng Ba 16th, 2013 at 9:33 Chiều
THƠ EM tặng LHT 15/03/13
Thơ em có nước mắt có tâm hồn
Đang hòa tan biến thành giọt máu
Giọt máu ấy trong tim vẫn chảy
Đốt cháy người thực sự yêu em
Không phải tình yêu hời hợt vô duyên
Chỉ thoang thoảng qua đầu môi chót lưỡi
Người yêu em không so đo do dự
Yêu là yêu cho trọn trái tim mình.
Tháng Ba 18th, 2013 at 9:59 Sáng
NƯỚC MẮT THÔI RƠI (Tặng LHT)
Vượt đi em – để ưu phiền trôi hết
Biến thành băng – như Nam cực xa xôi
Để trái tim đang khóc sẽ lại cười
Để linh hồn hóa dại tỉnh cơn say.