Phận Tằm
Màu thu còn nhạt sắc trời
Rừng xưa thả bước, lá rơi một vài
Dấu tình ủ dưới bóng cây
Khép mi thầm tưởng ai ngày yêu nhau
Chạm vào nhánh, lá xôn xao
Đất nghe tiếng thở – mây cao thoáng sầu
Rơi chiều vài giọt mưa ngâu
Đọng trên má nguyệt loan màu phấn em
Cong bờ mộng, giấu vào đêm
Ngoài kia thu chín bên thềm bóng rơi
Cũng hồn trăng đỉnh chơi vơi
Cũng tình đơn gối, trãi phơi phận tằm.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
2 Comments »
« Say cô đơn | Home | vầngTrăng đơn »
Tháng Sáu 20th, 2012 at 8:59 Chiều
TƠ
Ăn dâu phải nhả tơ đời
Làm nên cái kén mặc lời đãi bôi
Dâu , tằm mấy độ chia phôi
Thì thôi mệnh kiếp, thì thôi cũng …tằm.
Tơ nào buộc được trăm năm
Cứ đành mặc số con tằm nhả tơ.
Còn tình, còn nghĩa, còn thơ
Anh làm cái kén đợi chờ tằm em.
Còn bao nhiêu sợi tơ mềm
Vắt gan ruột nhả cho thêm …nợ nần
Thế gian muôn sự nhiên phần
Chỉ tằm mới thấu mấy lần nhả tơ.
——–
(HT gõ dư một chữ T trên đầu bài rồi.)
Tháng Sáu 20th, 2012 at 11:06 Chiều
Cám ơn anh, vội quá cũng chưa đọc lại kỹ nữa….