Mạch thơ tình
Mười ngón tay thon nợ cuộc đời
Từng đường vân gợn tựa mưa rơi
ửng hồng, loan trắng, reo dòng máu
Lúc ấm, khi đau, lúc rã rời…
Yêu “ẩn” trong tim một bóng hình
Phơi sương, hứng nguyệt, đời lung linh
Lời thương vuông đắp thơ theo nẻo
Nối mạch tìm nhau kết nụ tình
Ta “ẩn” vào nhau hai mảnh hồn!
Soi gương tô điểm, đậm làn son
Đêm qua như có người hôn nhẹ?…
Nửa cánh môi em đợi mỏi mòn.
Chỉ có thời gian và nỗi nhớ
Phiên tòa nhân chứng giải tình yêu
Bên em dịu ngọt, anh thầm lặng
Xin đợi chờ nhau mỗi cánh chiều.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
2 Comments »
« Phận cù cong | Home | Bên thuyền Đoạn Trường »
Tháng Sáu 18th, 2012 at 4:24 Sáng
Đang uống trà một mình đây.
Đang buồn bực gõ sớm tặng em đọc cho vui nhé.
ĐÊM HOANG TƯỞNG
Chớp chớp, lòa lòa, xanh xanh, đỏ đỏ
Thiên tào, địa phủ nhận không ra!
Ò e, ỏn ẻn theo ăn đóm
Bản quyền, bản quyết …úm ba la!
Ô trọc làm sao nhìn cái đẹp?
Áo tang, áo giấy, áo cà sa
Thôi chưa giác ngộ đừng mơ vọng
Thánh thiện, huyền thông với thượng tiên.
Cứ ở ta bà làm ngạ quỷ
Mò thơ, đẻo chữ múa văn chương
Trình diễn, tung hô tha hồ…sĩ
Thanh la, ống vỡ kiếm chao tương.
Nét đẹp ma hời lem luốt bẩn
Đẹp tro, đẹp trấu lưỡi không xương
Oan hồn uổng tử đầu thai chậm
Dính cái đẹp ma rú chán chường.
Lập danh hú họa đàn trai mặn
Cầu siêu, chẩn tế kiếm chút hương.
Giật mình mở mắt đêm hoang tưởng
Cái đẹp nào bằng đẹp khói sương?!
MCS
18/ 6/ 2012
Tháng Sáu 18th, 2012 at 10:11 Sáng
Lập danh hú họa đàn trai mặn
Cầu siêu, chẩn tế kiếm chút hương.
Giật mình mở mắt đêm hoang tưởng
Cái đẹp nào bằng đẹp khói sương?!
Thấy anh buồn nên hT làm bài thơ này tặng anh nhé!
Hãy về bên em
Vẫn biết anh buồn! Em phải làm sao?
Đổi gió, thay trăng để người bớt sầu
Nhìn thấy anh buồn! Em cũng buồn lay…
Giọt đắng trên môi loan đọng khóe hồn
Đêm nay ngoài kia bão tố dội về
Trông trời xa nhớ người lòng tái tê
Đôi chân run tìm vách đời tựa nhẹ
Âm thanh mưa rót mãi réo gọi tình
Có lẽ là! Anh chẳng bao giờ tỉnh?…
“hồ tương tư sâu thẳm nhấn chìm mình”
Một đóa quỳnh lặng thầm bên trống vắng
Tỏa hương chiều bay theo gió tìm ai
Cái bóng ấy!… Cái… Hư không bất tận!…
Đốt tim em bốc khói tận mây ngàn
Đừng đi nữa, hãy về bên em nhé!
Cỏ thiên đàng ta nhặt, ủ cho nhau.