Sợ ong châm
Kìa con ong đực cứ xập xòe
Mùi hương tỏa nhẹ trong tiết nắng
Khát mật chiếc vòi ngẩn vo ve.
Tổ cha thằng chủ nuôi ong đấy
Của nhà không nhót để xõng bè
Mang cái vòi con bay khắp lối
Có ngày trúng độc chết nằm le.
Categories: Thơ vui
4 Comments »
« Thơ tình: Khéo | Home | Thơ tình: Yêu em gái Hà Nội »
Tháng Mười Một 3rd, 2010 at 6:36 Chiều
Bài thơ Sợ ong châm của Trúc rất hay, rất ngộ. Mình xin họa lại cho vui nhé !
Ong nhà bay lạc giữa rừng tre
Hoa kia trông thấy rộng cánh xòe
Ưỡn ngực cong lưng khoe cả nhụy
Ong nhà bay mất – ngẩn tò te
Hỏi xem con mụ có cây hoa
Giống má làm sao chẳng mượt mà
Để chú ong nhà bay mất dép
Độc sao mà trúng tẻn tèn ten
Tháng Mười Một 3rd, 2010 at 7:30 Chiều
vui quá, vui qua có người không thích hoa đấy
Tò te khát mật chết nằm le
Ong mẹ khóc nức đến mấy hè
Xem hoa mới biết dòng chúa mẫu
Hẳn trách con mình dạy không nghe.
Số kiếp ôi sao mà hẩm thế?
đã lui còn tấn tới làm gì?
Miệng nói không thềm, đêm lén lút
Bỏ lại bên đời một mẹ ve
Tháng Mười Một 3rd, 2010 at 10:07 Chiều
à, Nguyên Phan đúng rồi đấy, có ong thấy hoa mà nó chạy. bây giờ Trúc mới nhớ,
đó là con ong bêđê
Tháng Mười Một 4th, 2010 at 4:15 Chiều
Hoa ai không thích hỡi Chúa hoa !
Ong ta xin chọn đóa mặn mà
Chứ mà bầm dập sau mưa đá
Ong nhà xin lỗi sẽ chừa ra
Nếu lỡ có chết, chết thành ma
Thì hoa thành quỹ cũng chẳng xa
Quỹ ma, ma quỹ gần nhau lắm
Mật đủ nhụy đầy mới hả hê