Vô tận
Xô nhau sóng tự bạc đầu
Nào ai biết sóng có đau phận mình?
Chiều ngồi trên bãi u minh
Lắng nghe hồn cát xập xình vô ra
Ngày nào tình đến bên ta
Tựa như bờ cát trượt ra đổ vào
Nắng tàn anh nấp rặng lau
Trăng lên em đợi bên cầu nhân duyên
Mù sương xuống khách nhầm thuyền
Cánh bèo buổi nọ dạt miền tuyết pha.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
2 Comments »
« Trên Cành chiêm bao | Home | Tranh môi trường »
Tháng Sáu 7th, 2012 at 6:26 Chiều
Nắng tàn anh nấp rặng lau
Trăng lên em đợi bên cầu nhân duyên
Mù sương xuống khách nhầm thuyền
Cánh bèo buổi nọ dạt miền tuyết pha.
Hoàng Trúc viết ngày 07-6-2012
——–
biển có thuyền, tình yêu dậy sóng
mênh mông biển, dặm…dặm hư không
xin lỡ dại
một lần ảo mộng
lau thưa…chiều!
ôm cát ngủ
thong dong!
VMT 7-6-2012.
0
Tháng Sáu 7th, 2012 at 7:35 Chiều
Chào ông già, tuổi cuối mùa mà ông cứ chơi trò xuất nhập làm bà già yếu tim đấy!
ông vẫn khỏe chứ? lâu nay ông đi đâu mà vắng tanh vắng teo vậy ?…. nhà cửa cũng trống không….