Hoa của một bàn tay
Xin lệ đừng rơi khi nhắm mắt!
Cho đêm nay giấc ngủ êm đềm
Và ai đó, cũng đừng mơ mộng!
Để biển đời trong tiếng rít rên
em nhắm mắt che bờ hụt hẩn
Trái tim đau thổn thức reo tìm
Nơi rừng vắng có mùa thu rụng
Vàng vết tình, mây gió cuốn trôi
hạt bụi xưa bay về lẫn trốn
Sợ tình em sống dậy điên cuồng
Động đậy nhẹ, lay hàng dương liễu
Khép hình hài lạnh dưới mưa tuôn
Em đưa tay vẫy chào sương gió
Cây lá buồn, nghiêng ngã giận hờn
Tận đáy mắt người xa đã hiều…
Hoa bây giờ của một bàn tay.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
5 Comments »
« Kẻ đa tình | Home | Hoa mùa hạ »
Tháng Tư 26th, 2012 at 1:26 Chiều
ĐÂY LÀ MỘT BÀI THƠ…NẶNG KÝ TRONG THI NGHIỆP CỦA LHT ĐÓ.
Tháng Tư 26th, 2012 at 2:00 Chiều
ĐÂY LÀ MỘT BÀI THƠ…NẶNG KÝ TRONG THI NGHIỆP CỦA LHT ĐÓ.
Em không hiểu ý anh… Nói thật với anh nhiều khi em nghỉ ý trong đầu bằng tiếng Mỹ nhưng không viết thành chữ tiếng việt đúng, tra từ điển liên tục giận cả mình
Tháng Tư 26th, 2012 at 2:02 Chiều
có phải anh giận em không ? …. nghe anh viết như bực mình ấy…
Tháng Tư 27th, 2012 at 9:11 Sáng
Và cứ thế ngày kia ta rời khỏi
Nhân gian nầy sang thế giới chưa qua
Ở bên ấy có còn yêu không nhỉ
Chắc là không nên …tất cả là…ma.
yêu rộng quá linh hồn không bến đậu
để đêm về bóng tối mở mênh mông
chia nỗi nhớ… cho mỗi người đang nhớ…
hay vô tình ta tự cắt tim mình…. hi hi ….
Tháng Tư 26th, 2012 at 7:29 Chiều
Em không muốn thu vẫn vàng trên lá
Mưa rơi thôi khi hạ chí đông qua
Rồi xuân đến ngàn hoa khoe sắc nở
Mỗi cuộc đời đến hạn phải …đi xa.
Ai cũng có những tháng ngày thương nhớ
Ai một thời rồi cũng tóc sương pha
Nắng sẽ nguội khi chiều buông nguyệt hiện
Hoa dung nhan nhòa nhạt tuổi xuân già.
Giận chi lắm đời bao lâu em nhỉ?
Hãy yêu thương, yêu để khỏi buồn ta
Kẻ bất hạnh, người cao sang quyền quí
Biết đâu là định mệnh tận cao xa/
Chợt ngó lại tóc trên đầu sắp bạc
Hai bàn tay trần trụi có gì đâu?
Một chút tình sáng soi hồn hy vọng…
Dăm câu thơ ghi lại nỗi vui sầu.
Và cứ thế ngày kia ta rời khỏi
Nhân gian nầy sang thế giới chưa qua
Ở bên ấy có còn yêu không nhỉ
Chắc là không nên …tất cả là…ma.