Kẻ đa tình
tại một đỉnh núi lửa ở Nhật Bản vào mùa thu
Gia đình Hoàng Trúc
Cho em hỏi, có bao giờ anh nhớ?…
Một người xa – xa lắm …tận cuối trời
Sâu thẳm quá cái hố tình không đáy
Bao la chiều khoảng chờ đợi dài ghê
Tuyết rụng rồi, không lạnh mà rất đẹp!
Hay hồn ta ấm áp bởi mông lung
Nhân gian hỡi! Có người say với gió
Cười nhân gian, lẫn lộn kẻ đa tình
Ai bán rượu, cho ta xin một cốc?
Buồn không tên lẩn quẩn ngóng chờ chi
Mặt trời lặn mà tay vơ bắt bóng
Làng khói xa nhận cách cảm bay kề
Muốn đập vỡ khung trời bao la đó
Muốn hét to “rằng”thương lắm một người…
Trong phút chốc con tim dừng tê dại
Khi quanh mình khoảng trống cứ rộng thêm.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
No Comments »
« Kẻ đánh cắp linh hồn | Home | Hoa của một bàn tay »