Đêm và tôi
Đêm sương lạnh gió lay tàn quất
Bìm bịp kêu da diết cõi đông
Còn mấy bữa là năm đã hết
Trời quê hương thấp thỏm bên lòng.
Mai đào ơi! “đợi” đừng khoe sắc
Cành trúc vàng trôi dạt bến xa
Đường vạn dặm xin nhờ hướng gió
Những yêu thương gởi tặng quê nhà.
Ngày con lớn, mẹ cha già yếu
Đời dạt trôi trăm nẻo mỏi mòn
Nhặt nắm đất trên tay buổi nọ
Thầm mang theo tự nhủ vàng son.
Dù đá bạc hay cầm phú quý
Vẫn thèm thuồng hạt gạo quê cha
Củ khoai nướng nặng mùi rơm khói
Lót dạ êm ngủ dưới nách bà
Dòng người chảy, ngắm mai đơm tuổi
Từng cái xuân về lấp ngõ đời
Đêm nhớ quá người còn kẻ mất
Nghiêng bờ trăng bóng cuội chơi vơi.
Tôi vẫn lớn và xuân mãi đến
Ta thầm yêu cạn hết ngày sau
Này! mây gió chậm chậm thôi nhé
Con nước xa rồi cũng qua cầu.
Categories: Thơ đời, Thơ tình, Thơ xuân
2 Comments »
« Hương xuân | Home | Đình xưa xuân mới »
Tháng Một 10th, 2012 at 9:24 Chiều
về thôi cánh gió tha phương
nghe câu này tha thiết, sao mà câu dưới anh bóp ngang nó vậy?
khi nào em có giấc mộng đẹp thì muốn đêm dài hơn (LHT)
———–
em xem lại nha Trúc. câu kế là:
xin đừng HƯ THỰC tắt đường chiêm bao!
ý là em (ai đó) muốn lối mộng (đường chiêm bao) không bị ngẻn(tắt) thì không hư mà cũng không thực. vậy thì “nó” phải là trạng thái nào đây?! em nghĩ xem nha! chúc em vui và có 1 cái Tết hoành tráng nhé! tình thân
HỎI RA MỚI BIẾT
chợt về, ngồi giữa mây thưa
hỏi ra mới biết mưa vừa qua đây
cớ chi, ta đến nơi nầy?
hỏi ra mới biết ta hoài nhớ xưa
khi về trễ hẹn cơn mưa
hỏi ra mới biết em chưa quay về
thân tặng LHT
Tháng Một 11th, 2012 at 9:29 Chiều
Cũng đành cánh gió tha phương
Nhưng xin giữ chút tình thương riêng mình.
Đời người như bóng trăng xinh
Nghiêng dần về phía vô hình tan phai.
Cũng đành đêm ngắn ngày dài
Em ơi. Còn chút tình ai…vẫn chờ
Người trông…người biết bao giờ
Mây kia gặp gió, vần thơ…gặp người?