Thơ tình: Vành trăng cô đơn
ai bảo,ông trăng nằm lạnh lẻo?
cho tình cõi thiếp đứng bơ vơ
thế gian xa quá người trên ấy
chỉ biết đêm đêm mãi đợi chờ.
vắng bạn ôm sầu hư giấc ngủ
ngày tàn giấy bút viết thành thơ
năm xưa, nhớ cảnh trăng theo gió
nên mãi lang thang đến tận giờ
Categories: Thơ tình
No Comments »
« Thơ tình: | Home | Thơ tình: Tạo hóa trớ trêu »