Thứ Ba, Tháng Chín 16th, 2014
Lảo đảo thân cò giữa chợ khuya
Gánh rau trĩu nặng cả hai đầu
Trời đông sương xuống vai mẹ nặng
Bước ngắn lội hoài nợ nuôi nhau
Nuôi tôi khôn lớn dăm bữa cháo
Nuôi bà tóc bạc chén cơm lưng
Nuôi em còi cọc thời bao cấp
Nuôi sống hờn căm chống bạo tàn
Một cây đòn gánh làm vũ khí
Gánh đời cơ cực nhún trên xương
Gánh dần rách nát da thịt mẹ
Ươm sáng đời con những chặn đường
Thôi rồi! người bỏ cây đòn gánh
Từng lớp mồ hôi phủ bọc dày
Ôm tôi lần cuối mẹ đi mãi
Tàn tro nằm đợi khói hương bay
Đêm buồn nhớ mẹ tìm hương cũ
Vuốt khúc thân tre khổ nợ đời
Tuổi cây đòn gánh hơn tuổi mẹ
Lệ cùng nhau xuống đắp đầy vơi
Đêm nay tôi gánh chôn thù hận
Đỗ xuống mồ sâu lấp bạo tàn
Bao Nhiêu người mẹ còn đang gánh
Gánh phận con mình tủi nước non.
TG: Lê Hoàng TRúc
Ngày 22/08/2014
Posted in Thơ đời | 2 Comments »