Ông Lão Trên Dòng Sông Trăng
Ông già ơi
Tôi muốn ngả trên vai ông đọc vài câu thơ mộc mạc
Không rượu bia, không trà, không hương nhạc
Rồi tôi chết trên tay người sinh trước
Để biết rằng, mình có kẻ thương chôn
Ông già ơi
Con đò trên sông hôm
Nào sống mãi với bờ cao trăng nước
Lời của ông như rượu chum bạc thước
Cảm kích nhiều tôi giữ đó làm vui…
Cái thói của đời, tôi thích lôi thôi
Văn chạy rớt, ý lùi dăm bảy bước
Mạng trần ai thoát ra từ xác vượn
Rã thịt rồi cũng bốc vị tanh hôi
Vui đời này thuyền nước sóng đôi
Thế là đủ, hỡi người chưa biết mặt!
Có xá gì đâu một hồn cỏ thấp
Hãy ôm về đắp giấc hạc riêng ông.
TG: Lê HOàng TRúc
23/04/2014
Categories: Thơ điên, Thơ đời, Thơ tình
2 Comments »
« Trốn Ma | Home | Vị Ngọt Hạt Cơm Tự Do »
Tháng Năm 5th, 2014 at 12:41 Sáng
rất hay
Tháng Năm 7th, 2014 at 5:12 Sáng
“KÍNH GỬI BÀ CỤ 90 LHT”
Anh vẫn quý, vẫn nhớ đến em
Quên sao được cả vần thơ ngọt mềm
Những gì khác không bao giờ anh chạm tới
Để cuộc đời mỗi lúc đẹp thêm.
Chúc em khỏe, vui. Dù tình cảm đã có phần nhạt phai.