Câu Hò… Nỗi Nhơ Quê Hương

Posted by Hoàng Trúc on Tháng Tư 4, 2014


Đời tôi buồn
Tôi đi như điên
Thấy núi sông nghiêng ngả theo mình
Đời tôi nghèo
Tôi đi quanh co
Thấy nước nhà đổ nát cam go.

Việt Nam còn trong tay tham quan
Đến khi nào hết cảnh lầm than?
Việt Nam buồn dân trôi lang thang
Khắp thị thành, nương rẫy người ta

Hò là hò khoang…. khoang hò
Hò là hò khoang…. thương quá Việt Nam
Hò là lơ…. hò lờ
Hò là hò lơ…. tôi nhớ Việt Nam!

Miền Trung quê tôi xanh mùa mưa nắng
Sài Gòn quanh năm rộn ràng phố thị
Hà Nội đi ra… một dãi Bắc Nam

Đời tôi hề, tôi đi lê thê
Thấy bao người mất quê chưa về
Đời điêu tàn chạy trốn quân gian
Biết bao gia đình tan nát đau thương.

Hò là hò khoang…. khoang hò
Hò là hò khoang…. ta nối vòng tay
Hò là hò lơ…. hò lờ
Hò là hò lơ…. nắm lấy tự do

Mùa xuân tương lai hoa cười say nắng
Người người muôn nơi trở về đất mẹ
Cầu cho quê hương…. mãi mãi thanh bình

Đời vui cùng non sông xanh tươi
Trẻ thơ đến trường tiếng hát hồn nhiên
Giấc ngủ mẹ già hơi thở bình yên

Ơi hò!…. ơi hò!……………………
Chiều nay tôi hò!… Nỗi nhớ!… quê mình.

Last modified on Tháng Tư 5, 2014

Categories: Nhạc, Thơ đời
1 Comment »

« | Home | »

One Response to “Câu Hò… Nỗi Nhơ Quê Hương”

  1. Tri Truong Says:

    Chị Hoàng Trúc ơi nhạc và lời ca của chị hay lắm, hay lắm…kô có chổ để chê!
    Chỉ xin góp ý ở lời của bản nhạc đoạn “hò khoang”
    Tôi nghĩ “hò khoan” không có g thì đúng hơn!
    -Chúc chị và gia dình luôn an bình & hạnh phúc..
    -Rất thích nhạc và lời ca của chị!

Leave a Reply