Thứ Năm, Tháng Tư 24th, 2014
Là cô bé ngây ngô bên đống lụa
Cứ say xưa chọn màu vãi cho mình
Mà vẫn biết cái ngày về cát bụi
Phủ lên người màu trắng lợp, ai đắp cho ta?
tôi chết rồi, mai phải làm ma
Nhưng sẽ hứa đừng là con ma dữ
Để chùa chiền không thay nhau tống khứ
Cho mọi người lòng bớt hoảng sợ ma
Thế bây giờ quê hương lắm bóng ma?…
Sao mọi người cứ hè nhau chạy trốn
Mẹ tìm cách, cha cho con vốn
Sang nước ngoài du học tránh thành ma
Loa – loa – loa – làng nước, làng nhà!
Đống rác thối cao trào khó dọn
Trái đất vo tròn. nhìn đàn cừu vây khốn …
Nhớ lại rồi, Nước mẹ chẳng tròn vo.
TG: Lê HOÀng TRúc
NGày 24/04/2014
Posted in Thơ điên, Thơ đời | No Comments »