Thứ Tư, Tháng Tư 2nd, 2014
Cơm cá trưa chiều tôi đã ngán
Vị đời ngọt mặn đọng thâm môi
Nhìn sâu cắn lá không thương tiếc
Đắng ruột kẻ trồng , xót mắt tôi.
Thiên hạ vô tường – thiên hạ lớn
Lệ lòng nhỏ giọt – lệ mồ côi
Hồn ta mở mắt, đời ta khổ
Thấy cảnh lầm than non nước ôi!
Chỉ biết tựa mình bên cánh gió
Mơ lời ru mẹ phận trăm năm
Võng con nhảy nhún đau lòng mẹ
Khúc hát ân tình bỏ oán căm…
Ta như chiếc bóng leo thềm rộng
Quên mất ngỏ về, lạc lối ra
Con bé nhà ai đang khóc đói?
Ngục tù vây chặt nhốt hồn ta.
Ngày 02/04/2014
TG: lê HOÀng Trúc
lửng thửng đời viết thơ bỏ túi
Đêm hết dầu, làm củi đốt chơi
Thiếu thời cơm hụt, áo tơi
Sách người thiên hạ đánh rơi, tôi thèm
Kiếp thạch sùng đêm đêm cắn chữ
Nửa cuộc đời trí ứ cục ngu
Trắng tay làm kẻ lù khù
Thiên hạ – ai trách đứa ngu làm gì.
Posted in Thơ điên, Thơ đời | No Comments »
Thứ Tư, Tháng Tư 2nd, 2014
Đêm mơ nằm dưới mồ sâu
Xác còn nguyên thủy, rốn nhau nối liền
Cỏ trên bạc rễ cuộn phiền
Mối trùng kết lũ thay phiên đục nhà
Nước tôi sáng dãi sơn hà
Lừng danh bốn hướng, xưa là LẠc Âu
Đổi dời bao cuộc bể dâu
Lời qua biển rộng lao đao phận người
Thương cha quên hẳng nụ cười
Thương em còn nhỏ miệng lười kêu la
Ta về ghép bóng làm ma
Nghe bầy trẻ rủ đổi da thay hồn
Núi sông trơ mặt sống còn
Chiếc răng cổ lậu cắm tròn miệng dân
Đường làng chó chạy giẫm chân
Chuột dơi thừa thế chia phần… khiếp, kinh!
Gió sương nay phải hiện hình
Để xem dâu bể chuyển mình làm sao?
Nước Nam đồng lập tự hào
Người Nam dũng trí, lẽ nào ngồi yên!!!
*Chỉ còn đêm và tôi 30/ 3/2014
Posted in Thơ điên, Thơ đời | No Comments »