Phận Người ơi
Mỗi thu một sắc lá vàng
Mỗi nhà mỗi cảnh ngổn ngang chuyện đời
Ta đem phiền thả lên trời
Câu thơ bốc cháy, lời rời dở dang
Thân còn lặn lội dọc ngang
Chạy trong mưa nắng tóc vàng nỗi đau
Thương em chị đọc kinh cầu
Thương cha con nguyện cúi đầu hầu cha
Chữ tình đoạt đỉnh kiêu sa
Chồng yêu, con trọng cửa nhà ấm êm
Tưới hai thước cỏ mọc đêm
Lạy xương cốt mẹ quyện mềm mồ sâu
Tình làng nghĩa xóm hôm nào
Mang theo năm tháng, ngày sau tìm về
Sáng lòng nuôi bóng trăng quê
Chí không đổi hướng, lời thề khắc tâm
Một mai đỗ mượt kén tăm
Gánh về đất mẹ đầy mâm lụa vàng
Chia người hết cảnh lầm than
Cho lòng nhân thế quên tàn hại nhau
Chậm chiều mây gió đừa mau
Hồn thơ lưng bút lệ trào qua môi
Tàn đêm lạc bước mồ côi
Đường thu thả bóng, mình tôi phận người.
Categories: Thơ đời
No Comments »
« Jusmita biểu diễn tại trường đại học Pittsburgh | Home | Đôi Dép Lưới »