Xin Anh Về Thuở Ban Đầu
Trong mơ vẽ một lâu đài
Trong thơ vẫn một hình hài mà thôi
Hỡi người ôm mộng xa xôi!
Biết đâu trăng vỡ, trăng trôi mà chờ
Dấu thu mục dưới sương mờ
Guốc hoa lạc thuở còn thơ chưa về
Sao ai thả nặng câu thề?
Ta nghe tơ rối bên lề gió hoang
Đá kia rêu bám đã vàng
Sông kia sắp cạn mà chàng đợi chi?
Trồng xuân trên tóc, xuân đi
Ươm thu lêm mắt, vóc mi rụng dần
Hai ta dẫu ngỏ không gần
Nhưng hồn luôn cạnh dưới ngần trời cao.
Cứ xem đào cúc như nhau
Cứ xem người thuở ban đầu là em.
Categories: Thơ tình
2 Comments »
« Thay Lời Cảm Ơn, Hương Lúa Vàng Tập Thơ Mới | Home | Giấc Mơ Việt Nam »
Tháng Một 10th, 2014 at 11:34 Chiều
NGƯỜI VỀ
Người về trĩu nặng giấc mơ
Trăm năm dồn lại một giờ thế sao
Tay tiên hé chút nhụy đào
Người tiên nhỏ giọt chiêm bao cõi trần
Nắng nghiêng hôn cánh phù vân
Em nghiêng sầu rụng đôi vầng thơ xanh
Môi nào huyền hoặc giấc anh
Tay ôm đào lý trên nhành sương mơ
Người đi tóc biếc đôi bờ
Cho trăng sầu rụng,cho thơ võ vàng
Ngang sông có kẻ chợt buồn
Ngàn xa còn đọng sóng cồn dấu chim
Đêm tàn lửa lụn chờ em
Rượu khuya bình cạn chẳng mềm môi anh
Gọi em tiếng vọng ngàn xanh
Và ta chết giữa thác ghềnh chiêm bao…
Tháng Một 11th, 2014 at 3:46 Sáng
CHÀO LHT
Cách đây 3 năm, anh thấy tên em LHT xuất hiện trang logs của anh, anh mừng run lên… nhưng bây giờ…Cười…
Anh đoán là em đã tìm lại được con mèo rồi. Mèo trở lại với em, tức là…
Anh đùa như vậy mà giận sao???
Năm nay có về Đà Nẵng ăn Tết với ba Lê Văn Chiêu không? Nhớ đọc thơ của anh cho ba nghe xem ba góp ý thế nào nhé! Cười…
Sao lớn rồi mà còn đòi bế mãi thế? Cười…
Chúc em khỏe vui