Xuân Nhớ Nhà
Gió xuân gõ cửa hồn lo lắng
Ơi hỡi! thi nhân có nhớ nhà?
Nửa mảnh trăng huyền soi ngỏ vắng
Hương quê men dặm đến từ xa
Con biết từng chiều cha đứng ngóng
Mẹ còng lưng xuống đếm năm trôi
Tiếng em gọi chị từng hồi bổng…
Biết mấy ân tình đợi bóng tôi
Lặng lẽ thân cò chen đất khách
Hương đời cay khó, ló đường khôn
Quên đi giọt lệ rơi từng mạch
Dặn trái tim ta phải sống còn
Vét cả túi đời gôm đếm hết
Tiền đồng không đủ, biết làm sao?
Tết nay lo sợ quê nghèo, lệch
Mức bánh , áo cơm sẽ thế nào?
Bao nhiêu nỗi sợ vây quanh tóc
Bên vách nhà kia vọng tiếng rên
Cô gái ngoan hiền đêm bật khóc
Xuân nay Nhớ mẹ, bỡi khô tiền
Ta cũng như người buông thút thít
Co mình trên gối thở hơi ra
Lắng nghe xuân chảy tràn da thịt
Bỏng cả lòng con nỗi nhớ nhà.
Categories: Thơ xuân
1 Comment »
« Đàn Bà – Hoa | Home | Vì Đâu »
Tháng Mười Hai 21st, 2013 at 11:50 Chiều
CHẠNH LÒNG NON BẤC
Vũ Miên Thảo
em khoác mùa thu trên vai
chạm tim tôi màu quá khứ
cũng đành dong đời cô lữ
lá rơi nghiêng, xám chiều gầy
chôn mùa thu vào cỏ úa
rưng rưng giọt tình khói sương
hình như vẫn còn đâu đó
chiều thu tóc gió thơm lừng
em mang mùa thu đi biệt
trăng mờ, mưa bụi, lá vàng
và tiếng chim gù tha thiết
chạnh lòng non bấc, mùa sang
VMT
(viết nối bài thơ HƯƠNG TÓC của Nữ sĩ Lê Hoàng Trúc)