Archive for Tháng Mười Hai, 2013

Vì Đâu

Chủ Nhật, Tháng Mười Hai 29th, 2013

HAi Vợ Chồng NHẠc sĩ Tô Huyền Văn trong đêm giáng sinh tại nhà HOÀng TRúc

Ồng đã tặng  cho đời một một ca khúc bất hữu luôn đi và lòng người mỗi khi lời ca cất lên

bài hát đã được tác giả viết trong một đêm nhớ quê hương vào năm 1975 ( Quê Hương Bỏ lại )

Thơ lê HOÀng Trúc

Ngàn ánh sao trời chẳng của ai

Thôi thì ta ngắm để ta say

Muôn xưa gió thổi làm sao biết?

Để lại xuân này rời áng mây


Thả chút hương đời lên sỏi đá

Mơ mình chậm lớn tóc thêu hoa

Gót  men cỏ dại đùa ong bướm

Đợi dáng mẹ về trên phố đông.


Trôi dài một giấc  trong rừng cấm

Hơn nửa linh hồn ta đánh rơi

Cố thoát bức tường đen bạo lực

Xơ xác thịt xương đến rã rời.


Giờ đây tóc mượt đời tươi mát

TA ước gia đình được đoàn viên

Khó bắt cầu dài qua biển rộng

Vì đâu thiên hạ nặng ưu phiền???

Xuân Nhớ Nhà

Thứ Bảy, Tháng Mười Hai 14th, 2013

Gió xuân gõ cửa hồn lo lắng

Ơi hỡi!  thi nhân có nhớ nhà?

Nửa mảnh trăng huyền soi ngỏ vắng

Hương quê men dặm đến từ xa


Con biết từng chiều cha đứng ngóng

Mẹ còng lưng xuống đếm năm trôi

Tiếng em gọi chị từng hồi bổng…

Biết mấy ân tình đợi bóng tôi


Lặng lẽ thân cò chen đất khách

Hương đời cay khó, ló đường khôn

Quên đi giọt lệ rơi từng mạch

Dặn trái tim ta phải sống còn


Vét cả túi đời gôm đếm hết

Tiền đồng không đủ, biết làm sao?

Tết nay lo sợ quê nghèo, lệch

Mức bánh , áo cơm sẽ thế nào?


Bao nhiêu nỗi sợ vây quanh tóc

Bên vách nhà kia vọng tiếng rên

Cô gái ngoan hiền đêm bật khóc

Xuân  nay  Nhớ mẹ,  bỡi khô tiền


Ta cũng như người buông thút thít

Co mình trên gối thở hơi ra

Lắng nghe xuân chảy tràn da thịt

Bỏng cả lòng con nỗi nhớ nhà.

Đàn Bà – Hoa

Thứ Hai, Tháng Mười Hai 2nd, 2013


***Đàn bà là hoa – hoa là đàn bà


Thượng Đế nói! “những loài hoa trên thế gian này đều đẹp.

Mỗi hoa một vẽ, một hương, một màu sắc, một hình dáng – không cái nào giống cái nào .


Và ta luôn khen ngợi những đôi mắt trần gian biết chiêm ngưỡng dung nhan vẽ đẹp của nó….

Hãy giữ gìn những tuyệt tác; bằng cách ghi lại những hình hài mà do chính con người qua quyền lực của tạo hóa, tạo thành.

MAi sau về các bụi,…các tác phẩm nghệ thuật sống này sẽ tan đi và không còn cơ hội tái bản….”

vậy Thượng  Đế xin!

“Loài người hãy trân trọng và tự giữ lại các hình ảnh của chính mình cùng tồn tại với dĩ vãng và thời gian.”

Trên bước đời thăng trầm, chẳng mấy ai nghĩ về cái đẹp của chính mình. Bỏ quên “ Nó”. Đôi khi Nó rất quyến rũ trong cả lúc ngủ mê hay  nét buồn vô hồn qua đôi mắt huyền thoại  trông chiều cùng những chiếc lá vàng bay theo gió mùa thu.

Hoa cũng vậy; vào những đêm sương rơi , chúng nhẹ khép những chiếc cánh che giấu mùi hương khoe dáng giữa đất trời.

Đàn bà – Hoa ; hai tác phẩm nghệ thuật được ưu ái nhất, được nâng niu nhất …

dù tong bất cứ hoàn cảnh hay xã hội nào …v. V

Đàn BÀ – HOA luôn dắt nhau đi trên đỉnh cao của nghệ thuật Loài người.

Tôi – đàn bà! Cũng luôn ao ướt được sư che chở và trân trọng của đôi bàn tay mãnh lực hiền hòa trong thế giới hiện tại.

Đêm đã về khuya tôi nằm gọn trong vòng tay người tôi yêu nhất. Ngoài xa màn đêm rộng lớn quá, Một đóa hoa hồng vừa nở sáng nay, sương rơi, gió lay…

Dưới ánh đèn đôi mắt người đàn bà lại đượm buồn, gợn chút gì lo sợ khi trở mình trên mặt gối  chút sờn xuân.

Ngày 24/11/2013