Gió – Rượu Mùa Thu
Ôm cái bóng ta say cùng men đắng
Uống thời gian nghe máu chảy lem đời
Kìa ! ai đến, giống người về ru mộng
Ngã theo chiều gió thổi ái tình mê
Hồn vỡ trên trăng loan rỉ lời thề…
Hai xác ướp nhập chung thành một
Chúng quấn nhau , đất trời hoảng hốt
Tiếng cọ tình ghê rợn nhiễu hoang vu
Bỡi rượu mùa thu, bỡi gió mùa thu
Khiếng nhân thế mệt nhòa trong ân ái
Buổi khai tình trái tràm nguyên con gái
Hoa diễm kiều dâng kẻ lạ làm vui
Đời không say, rượu biết để làm chi?
Tình chưa ngấm, bỏ quên mùi xác thịt
Từng đôi ma men dắt nhau về mộ kín
Cuộc đời này… đâu trở lại – bảo cùng say !!!!!!!!!!!!
Categories: Thơ điên, Thơ đời, Thơ tình
1 Comment »
« Nó VÀ Tôi | Home | BA Mùa Thu Đi »
Tháng Mười Một 2nd, 2013 at 5:21 Chiều
Hoàng Trúc ơi, chiều thứ bảy cuối tuần, buồn quá
viết cho em mấy dòng. Chúc em có nhiều thơ hay và hạnh phúc
ẤM LỜI THIÊN THU.
Thương cho những chiếc lá vàng
Theo em về tận đò ngang mất rồi
Bây giờ còn lại mình tôi
Trăng thu chết úa giữa trời mênh mông
Đưa tay sờ những tầng không
Cuối trời còn khắc nửa vần thơ nhau
Mây chiều trôi mãi về đâu
Sao người còn hẹn ngày sau trở về?
Thôi đành thuyền đắm sông mê
Thôi đành trở giấc rượu kề bóng em
Uống đi cho máu về tim
Uống cho quên hết trăm năm cùng người!
Xin em đốt lửa bên trời
Cho môi còn ấm lời người thiên thu…