Lời Kinh Rơi Dài
Thêm một tuổi ta thấy đời ngắn lại
Thời gian trôi không lưu luyến gì ai
Hoa cứ nở, hoa tàn bên góc gió
Mặt người quen dần mất với tháng ngày
Đêm quạnh vắng dấu tình lạc bờ gối
Vách tim đau mỏi nhịp khó ru mình
Sương theo gió treo dài trên mắt lá
Cảm thương lòng rơi giọt lệ nhân sinh
Ôi lẫn lộn giữa ta- đời khó hiểu….
Chảy về tim vội vã dòng máu tươi
Hồn ngợp thở, trăng đêm nay mờ quá
Thiếu tiếng cười trai gái tuổi đôi mươi
Không còn nữa, những ngây ngô trời đất
Hết rồi sao?… nét đẹp ẩn thiên thần
Tê liệt cả …. Loài người trong ngục thất
Câu kinh chiều lơ lững khó tụ thân.
Categories: Thơ tình
No Comments »
« Thơ Tình Mùa Đông | Home | Gõ Nhịp Phù Tang »