Thơ Tình Mùa Đông
Giọt Mưa Xanh
Những giọt mưa đầu mùa từ xa xôi lại trở về
Chúng mát rượi đang hòa mình tưới lên cành thu trơ trụi lá
em đứng lặng yên dưới mái hiên chiều nhìn đôi ngã
chẳng biết theo hướng nào?… để trở lại đường xưa.
Anh có còn nhớ không? Vào một buổi giữa trưa!
Ngày hôm ấy mưa dừng như nổi giận
Tiếng sấm đầu non đập vào sâu thẳm
Em lên tàu, anh vẫn đứng thật xa
Đến bây giờ em chẳng hiểu những lẽ sống đi qua
Từng dấu ấn hằng sâu trong dĩ vãng
Có bóng anh lúc say bên lũ bạn
Không chết đi, cũng chẳng hiện nguyên hình
Cả cuộc đời – ngàn lần đi trong mưa
Dù một phút chạnh lòng anh có nhớ?
Nửa cánh môi em – anh còn nợ…
Bỡi nụ hôn chớp nhoáng tuổi ngại ngùng.
*******
Giọt Mưa KHông Tên
Cứ để mây trôi đi tận cùng với gió
Nếu không anh, em chẳng chết bao giờ
Chỉ vật vờ trôi lạc những vần thơ
Meo lên đá – héo vàng cùng năm tháng
Những giọt mưa không tên đêm nay rơi lãng đãng
Phía trời không sao thiếu bạn tâm tình
Rượu vơi đầy rộng đáy chiếc ly xinh
Môi thơm ngát rũ hồn bên cảnh vắng
Tóc em dài xõa ngang vùng mưa nắng
Che lấp mặt trời ở phía không anh
Ngủ đi đời! cho ta mơ hết màu xanh
Giàu ân ái trở về ngày xưa đó
Cái cười hồn nhiên, tết vòng hoa cỏ
Em cô dâu – anh chú rễ – giữa nương đồi
Còn bây giờ hai chiếc bóng lẻ đôi
Đời chia nẽo – trăng sao chia nỗi nhớ
Đêm mùa đông đơn chén – men ngợp thở
Giọt mưa không mầu rơi nhẹ lót chân em.
Categories: Thơ tình
6 Comments »
« Bóng CÂy NGô Đồng | Home | Lời Kinh Rơi Dài »
Tháng Chín 30th, 2013 at 10:44 Chiều
GIỮA THU VÀNG NGƯỜI NÓI YÊU TÔI
Mùa thu lướt qua phím đàn em nức nở
Từng chiếc lá vàng ôm nỗi nhớ lung linh
Mùa thu nay về, chỉ có một mình anh
Cây trút lá ngập hồn thu dang dở
Những giọt thu rót đầy thêm nỗi nhớ
Mắt em long lanh, anh nợ với ngàn sao
Vầng trán em, anh khao khát trời cao
Và nếp áo cùng vòng tay em rực lửa
Anh biết rồi, ngày tháng cứ qua mau!
Ta thương tiếc những rẩy run dĩ vãng
Trong khoảnh khắc môi em tràn lãng mạn
Hương sắc cuộc đời mình trút cạn cho nhau
Anh nhớ em, trăng quặn nửa hồn đau
Nghe cát bụi rũ nhàu hương phấn mộng
Anh đi giữa mênh mông chân trời rộng
Lạnh buốt đôi vai hoang vắng tinh cầu
Không có em, mây hoàng hôn hấp hối
Anh lặng thầm vẽ vội nét thu phai
Và cẩn thận khắc lời em lên đá
Thuở em còn ngần ngại tiếng yêu ai
Nay ta đem về cất kỹ nụ hôn môi
Vào ký ức của mùa thu năm trước
Và tất cả những gì ta có được
Giữa thu vàng, người đã nói yêu tôi…
SG 30/9/2013
Tháng Mười 5th, 2013 at 4:30 Sáng
Cám ơn
:-
Anhh Kiều Giang
Bài thơ càng đọc lại càng hayy… em rất thích
Tháng Mười 5th, 2013 at 9:52 Chiều
HT ơi, em sửa dùm anh câu” ANH VỘI VÀNG VẼ VỘI NÉT THU PHAI” thành ” ANH LẶNG THẦM VẼ VỘI NÉT THU PHAI”. Lúc vội anh đánh máy nhầm, cảm ơn em.
Tháng Mười 8th, 2013 at 2:52 Sáng
Em sửa rồi, dạo này anh bận lắm phải không?… ít khi thấy anh đăng thơ
Tháng Mười 10th, 2013 at 9:27 Chiều
Vâng, anh bận lắm. Nhưng anh vẫn dành thời gian làm thơ cho em mà.! Cảm ơn em đã sửa giúp anh. Chúc em sức khỏe và hạnh phúc.
Tháng Mười 22nd, 2013 at 5:35 Sáng
TRÚC XINH
Em là một cây trúc xinh
Sao em cứ mọc bên anh suốt đời
Thu say uống hạt mưa rơi
Bao la vũ trụ đất trời cũng say
Nguyện làm những hạt mưa bay
Đậu vào cành trúc ngất ngây giọt vàng.
21:50 20-10-2013
Tăng em quý mến, nhân ngày PNVN.
Có lẽ không biết đâu nhỉ. Cười…
————————
Cám ơn tấm lòng của anh luôn luôn nhớ về Trúc lê
và những dòng thơ lãng mạn…. chứa đầy tâm hồn thi ca