Thơ Tình Mùa Đông
Thứ Tư, Tháng Chín 25th, 2013
Giọt Mưa Xanh
Những giọt mưa đầu mùa từ xa xôi lại trở về
Chúng mát rượi đang hòa mình tưới lên cành thu trơ trụi lá
em đứng lặng yên dưới mái hiên chiều nhìn đôi ngã
chẳng biết theo hướng nào?… để trở lại đường xưa.
Anh có còn nhớ không? Vào một buổi giữa trưa!
Ngày hôm ấy mưa dừng như nổi giận
Tiếng sấm đầu non đập vào sâu thẳm
Em lên tàu, anh vẫn đứng thật xa
Đến bây giờ em chẳng hiểu những lẽ sống đi qua
Từng dấu ấn hằng sâu trong dĩ vãng
Có bóng anh lúc say bên lũ bạn
Không chết đi, cũng chẳng hiện nguyên hình
Cả cuộc đời – ngàn lần đi trong mưa
Dù một phút chạnh lòng anh có nhớ?
Nửa cánh môi em – anh còn nợ…
Bỡi nụ hôn chớp nhoáng tuổi ngại ngùng.
*******
Giọt Mưa KHông Tên
Cứ để mây trôi đi tận cùng với gió
Nếu không anh, em chẳng chết bao giờ
Chỉ vật vờ trôi lạc những vần thơ
Meo lên đá – héo vàng cùng năm tháng
Những giọt mưa không tên đêm nay rơi lãng đãng
Phía trời không sao thiếu bạn tâm tình
Rượu vơi đầy rộng đáy chiếc ly xinh
Môi thơm ngát rũ hồn bên cảnh vắng
Tóc em dài xõa ngang vùng mưa nắng
Che lấp mặt trời ở phía không anh
Ngủ đi đời! cho ta mơ hết màu xanh
Giàu ân ái trở về ngày xưa đó
Cái cười hồn nhiên, tết vòng hoa cỏ
Em cô dâu – anh chú rễ – giữa nương đồi
Còn bây giờ hai chiếc bóng lẻ đôi
Đời chia nẽo – trăng sao chia nỗi nhớ
Đêm mùa đông đơn chén – men ngợp thở
Giọt mưa không mầu rơi nhẹ lót chân em.