Archive for Tháng Chín, 2013

Thơ Tình Mùa Đông

Thứ Tư, Tháng Chín 25th, 2013

Giọt Mưa Xanh

Những giọt mưa đầu mùa từ xa xôi lại trở về

Chúng mát rượi đang hòa mình tưới lên cành thu trơ trụi lá

em đứng lặng yên dưới mái hiên chiều nhìn đôi ngã

chẳng biết theo hướng nào?… để trở lại đường xưa.

Anh có còn nhớ không? Vào một buổi giữa trưa!

Ngày hôm ấy mưa dừng như nổi giận

Tiếng sấm đầu non đập vào sâu thẳm

Em lên tàu, anh vẫn đứng thật xa

Đến bây giờ em chẳng hiểu những lẽ sống đi qua

Từng dấu ấn hằng sâu trong dĩ vãng

Có bóng anh lúc say bên lũ bạn

Không chết đi, cũng chẳng hiện nguyên hình

Cả cuộc đời – ngàn lần đi trong mưa

Dù một phút chạnh lòng anh có nhớ?

Nửa cánh môi em – anh còn nợ…

Bỡi nụ hôn chớp nhoáng tuổi ngại ngùng.

*******

Giọt Mưa KHông Tên

Cứ để mây trôi đi tận cùng với gió

Nếu không anh, em chẳng chết bao giờ

Chỉ vật vờ trôi lạc những vần thơ

Meo lên đá – héo vàng cùng năm tháng

Những giọt mưa không tên đêm nay rơi lãng đãng

Phía trời không sao thiếu bạn tâm tình

Rượu vơi  đầy rộng đáy chiếc ly xinh

Môi thơm ngát rũ hồn bên cảnh vắng

Tóc em dài xõa ngang vùng mưa nắng

Che lấp mặt trời ở phía không anh

Ngủ đi đời! cho ta mơ hết màu xanh

Giàu ân ái trở về ngày xưa đó

Cái cười hồn nhiên, tết vòng hoa cỏ

Em cô dâu – anh chú rễ – giữa nương đồi

Còn bây giờ hai chiếc bóng lẻ đôi

Đời chia nẽo – trăng sao chia nỗi nhớ

Đêm mùa đông đơn chén – men ngợp thở

Giọt mưa không mầu rơi nhẹ lót chân em.

Bóng CÂy NGô Đồng

Thứ Năm, Tháng Chín 12th, 2013

Có những lúc tôi dừng không muốn hiểu

Góc cạnh cuộc đời trong đó có cả tôi

Những chiều buồn ngồi ngắm áng mây trôi

Lại chợt nhớ cánh diều hồi thơ ấu

Theo chân mẹ líu lo bên luống đậu

Giấc mơ non chưa mọc lúc bấy giờ

Bàn chân hồng rộng bước giẫm ngu ngơ

Lên màu sắc tự nhiên hoa và cỏ

Xòe bàn tay tôi đón cười với gió

Tiếng mẹ hiền hòa giữa hương mùa thu.

Rồi chiều nay

Con chợt nhớ lời ru

Lạc đâu mất, lục tìm hoài không thấy

Xáo tung khoảng vắng lội qua nương rẫy

Cây ngô đồng khoát áo rất quen xưa?

MÀu của mẹ tôi

MÀu của nắng mưa

Như áo mẹ lúc cơ hàn khốn đốn

Trước và sau… con mơ hồ lẫn lộn

Tựa ngô đồng gọi mẹ!…

Tiếng vang xa…

Con cố không tin Trăng chết  buổi trăng già

Chờ bóng mẹ bốn góc chiều đầy nắng

Lời ru xưa cứ vô tình im lặng

Thời gian nào ? còn trở lại… mẹ ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

*Chiều ngồi nhớ Mẹ ta xưa

Chồng Tôi

Thứ Bảy, Tháng Chín 7th, 2013

Yêu và Tặng ông xã Mình

HÁi trăng trãi gối mộng vô thường

Rẽ khói lam buồn đến với anh

Tay nắm bàn tay đi hết cõi

Trăm thu lồng lộng gió đưa đường


Anh hỏi em rằng? … đời có vui!

Tình ta tuy muộn áo sờn vai

Lầu son, áo lụa em chưa đủ

Và giấc ru chiều chẳng mấy say


Tôi cười hạnh phúc trào trong mắt

Hôn lấy môi anh tắm mặn nồng

Tôi phục trong anh đẹp lẽ sống

Trái tim nhận hậu tựa mây trong


Anh là chồng tôi,là bạn tôi

Chia sẽ niềm đau lúc vấp đời

Lặng lẽ không than khi khốn đón

Rẽ dòng vớt sậy, thuyền tôi bơi


Tôi yêu anh lắm và thương lắm

Chỉ muốn cạnh anh mỗi một ngày

Hạnh phúc đơn sơ cùng giản dị

Môi hồng lăn tóc ngỏ hồn say.


Đêm nay trăng sáng, anh già quá

Bỡi những nếp nhăn đóng bụi đời

Tôi riếc chặt anh trong hoảng sợ

Khi biết xuân còn… cứ dần vơi.

Mới Hay

Thứ Năm, Tháng Chín 5th, 2013

Nghe xao xuyến chuyện tình người nào đó
Bổng dưng ta muốn tìm lại hồn mình
Lạc trong thu, cái thời nào xa lắm…
Đến bây  giờ tim cạn máu đi hoang


Ta muốn yêu nhưng lại sợ mộng vàng
Nên cất mãi trái tim vào ngăn đá
những phút giây nằm trong mồ đất lạ
Mới hay tình không chết sớm như ta

Trúc Lê