Tình Chồn – Ngũ ly Hương
Kìa lũ kiến! chúng mày đi đâu thế?
Giữa đêm trăng, rằm tháng bảy trần gian
Ta thắp nến để bóng mình rạng rỡ
Hóa diễm kiều trêu mắt lũ tham quan
Thưa vóc lụa hương thơm loan đỉnh ngực
Tóc ngàn xưa kết rễ níu trăng bay
Xương thịt nát, mối trùng thi nhau ghép
Phút huy hoàng môi mắt tỏa lừng mây
Qua diện nước ta ru hồn tôm cá
Đậu trên sương hoa lá gởi tình yêu
Cười trước gió khiếng quỹ thần sa ngã
Khiếp địa đàng dục vọng trổi muôn chiều
Quan to đấy! ta ké bừa thân xác
Cười với quan, anh có thích em không?
Nghe… hí… hí … tiếng ngu đần hít mắt
Nước miệng tưa hai mép hệt cua- còng
Tròn chiếc bụng – thân quan lười xấp ngửa
Gối lên quan, nghe máu loại rận giường
Xoay nhật nguyệt, sóng trùng dương gầm thét
Mượn dây rừng thắt cổ nó ( quan ) làm vui
Âm dương loạn, thế thời không vững chắc
Thóc khoai dân- mưa nắng khó đầy nưa
Nền luật pháp lẫn trong chùm xương cá
Giết quan rồi. Cũng chẳng đổi nắng mưa
Cười đến ngất – ta bay quanh rỗ sắn
Tiếng ù ơ … xa lắm vọng ngọt ngào
Theo gió thoảng thả nguyệt về chốn cũ
Hương khói tìm phủ mộ – xác bình yên.
Ngay 21/08/2013
Categories: Chưa được phân loại, Thơ tình
No Comments »
« Giàn Mướp Quê NHà | Home | BÁn Điệu Bâng Khuâng »