Kiếp Thu
Chủ Nhật, Tháng Bảy 14th, 2013
Em lại về nghìn năm theo dấu nguyệt
Trói chặt anh qua ảo hóa thơ ngây
Ôm thương nhớ chảy nung bầu nhiệt huyết
Viết thơ tình thả trắng bạc hồn mây
Mùa thu hỡi! Có dài thêm chút nữa…
Để ta chờ nhặt lá ép vàng hương
Gởi bến gió, không nguyên vần hứa hẹn
Uống trăng cùng xin nuốt cạn yêu thương
Đêm tịnh vắng ru đời mong chắp nối
Nhấp men say thả bóng tựa hồn anh
Hòa máu thịt nơi xa thành bão điện
Vuốt ve hình nghe mộng níu xuân xanh
Nghiêng chiều gió thổi tràn qua dâu bể
Bờ môi anh đã chạm bờ môi em
Vụt thời khắc vỡ toang miền cảm cách
Còn với thu, Ta – chiếc lá say mềm.
TG: Lê HOÀng Trúc
ANH NỢ MÙA THU.
Em như cô bé Lọ Lem trong vườn cổ tích
Còn anh như mây lạc giữa mùa trăng
Em chỉ cho anh nụ cười, rồi đi mất
Anh kiếm tìm hoài, cho bạc tóc nhân gian
Xưa Hoàng tử nhặt của Lọ Lem chiếc giày
Bây giờ anh nhặt của em một chút hương say
Chút hương ấy anh giấu tận cuối hồn sâu thẳm
Vì anh sợ hương thầm theo cánh gió thu bay !
Sài Gòn những ngày tháng bảy mưa Ngâu,
Mùa thu nhớ ai mà mùa thu khóc?
Còn anh nhớ em, tiếng cười, anh chôn chặt
giữa linh hồn này , em phút chốc chia xa?
Nay anh về gõ cửa mùa thu
Để tìm em trong nụ cúc vàng mới nở
Xin em cười cho tình mình bùng vỡ
Nụ hôn nào ? Anh còn nợ mùa thu…
TG :KIỀU GIANG