GAi Giền Đỏ
Thứ Ba, Tháng Bảy 30th, 2013
Gió lạnh, hồn không về nhập xác
Lỡ một chiều tơ tình rối heo mây
Hồng thường nở trước mắt trần vừa cũ
Bóng hương lên che lấp nửa trăng gày
Đêm mồng bốn Loài người quên ngủ sớm
Khói hương chen, con dế nấp vào ta
Tim tách thịt, nó chui tầng mạch huyết
Nhận bình yên. Tràn ớn lạnh Thây ma.
Giờ anh ấy!… đã đi về đâu nhỉ?
Tiếng rì rào trong nhóm bụi bay lên
Nhộn nhịp quá. Ta muốn gôm xương thịt
Chạy tìm anh gở hộ chiếc gai giền
Mùa thu đó! Ngày tháng trôi đâu mất…
Cuốn thơ tình đã bỏ sót tên anh
Ai giận đốt dòng thơ vùi tro bạc?
Hay chính ta mất trí bỡi xa người!?
Gai Giền đỏ, mưa về bung khắp lối
Từng mắt gai chỉa nhọn lấp trời sao
Hồn nuối tiếc – tiếng lá đêm huyền thoại
Ai cho ta mượn xác để thét gào!
Vương theo gió nỗi lòng bay lơ lửng
Lá thu rơi cùng mấy bận thu tàn
Mục lớp đất, dấu trùng khiêng nhau chạy
Lục tìm hoài …vắng Khói bụi từ anh.
Ngày 29/7/2013