Rửa Hồn
Đêm hoang vắng – trời trong – thu gió lạnh
Với vô thường, ta hạt bụi âm dương
Hai mặt linh hồn tơi tả đoạn trường
Hương trầm khói nhà ai xuyên kẻ lá
Cởi xác thân thả vào biển cả…
Cho sóng leo trèo rửa sạch mùi nhơ
Kiếm cái ăn, cái mặc.. Đến bao giờ?
Đời vuông tròn – lúc đầy lúc thiếu
Đếm đầu ngón tay – xuống lên cường điệu
Rối rắm chữ tình – đoạn ngọt đoạn cay
Nâng lên, cân đếm cho đầy
Đốt cuồng trí não tương lai xa mờ
Đêm hoang vắng – đời… trăng thơ bỏ trống,
Tình buông lơi mất hút dấu chim bay
Mõi nhừ khúc thịt chân tay
Nửa mình nằm đói…
Nửa ai… đi tìm!!!?
Categories: Thơ điên, Thơ đời, Thơ tình
1 Comment »
« …Với Thời Gian | Home | Áo Tằm »
Tháng Tư 21st, 2013 at 2:12 Chiều
Bà Già ui! lâu quá ko gặp , nhớ và sang đay thăm! chúc Bà luôn vui khoẻ, thơ hay! (ốm bảy tử – ba sinh vừa qua cơn hiểm nên ko ngồi viết nhiều, Bà thương tình mà thông cảm nha! chúc Bà luôn vui khoẻ, thơ hay!)
ông Già