Hương Chè Quanh Tôi
Tay nâng bát nước chè quê
Chạm môi hồn ấm, ta về ngày xưa
Chiều nghiêng nắng – tối dầm mưa
Mảnh vườn của nội rộng vừa trăng sao
Đêm buồn ngồi hát nghêu ngao
Con dơi đánh võng hoa đào rụng quanh
Lá chè ngược gió… hương xanh,
Tràn vào hơi thở ta chòng chành mơ
Bao giờ qua tuổi ngây thơ?
Cho mình khoát áo đợi chờ làm duyên
Bến xa sóng vỗ mạn thuyền
Vọng cùng đêm trắng- đời miên man hòa
Vội vàng đón áng sao qua
Mây cao dệt lố,i đời òa… vụt bay
Vườn xưa, nay lạc dấu hài
Chiều tàn ngỏ khách,dáng gày ngẩn ngơ
Chè quê con vẫn đợi chờ!
Phơi khô- mẹ gởi, nằm mơ xứ người
nước xanh chát mặn nụ cười
Nay con hiểu đặng, đôi mươi chẳng còn…
Ngược về nhìn mảnh vườn son
Thân chè vừa mục dưới hồn đất nâu
Lệ nhòa chẳng hết canh thâu
Trong ngoài vắng mẹ nỗi sầu nhân đôi
Cạn lòng hỏi tận xa xôi?
Vườn chè – bóng mẹ – đâu rồi… ngày xưa???
Categories: Thơ đời
2 Comments »
Tháng Bảy 8th, 2013 at 3:59 Chiều
Rất hay cậu ạ! Cậu viết tốt lắm,Ư!
ngày xưa vườn chè nhà Cô thanh nhiều lắm bay giờ chắc hết rồi nhỉ?
Tháng Bảy 8th, 2013 at 4:19 Chiều
Bạn còn nhớ nhà cô Thanh à? Bạn là học trò của mẹ mình sao?
CÁm ơn cậu đã ghé thăm Châu THành Vỹ