Dưới Trời
Tay vịn lá nghe lòng rơm rớm lệ
Đời phù du lấp lửng đỉnh xuân phai
Mây vạn biến gió cao trời trãi rộng
Ngày qua ngày nặng nhọc lọt kẻ tay
Thế sự nhân tình mưa nắng đổi thay
Trăng trên ấy bệnh, người đời quên lãng
Cổ tích xưa kia mười ông sao sáng
Trẻ con bây giờ mỗi đứa một máy game
Nhớ lại xa xưa miệng cứ chép thèm
Nhưng lại sợ gai bức tường cổ lậu
Chính ta cũng tìm nơi ẩn nấu
Méo mó bàn chân chạy loạn vô thời
Nấp dưới bóng tùng mát thịt trong hơi
Từng phút nhớ những ai trời quê mẹ
Cuối lạy đất thiêng ngàn năm tròn vẽ…
Lúa gạo được mùa no ấm vạn dân ta.
Categories: Thơ điên, Thơ đời, Thơ tình
3 Comments »
« Hương lúa vàng | Home | …Với Thời Gian »
Tháng Bảy 8th, 2013 at 4:05 Chiều
Bài thơ này hoàng trúc viết rất hay
Tháng Bảy 8th, 2013 at 4:21 Chiều
Châu Thành VỸ là người Phường nào ở Đà NẴng vậy?
CÁm ơn lời động viên
Tháng Bảy 8th, 2013 at 4:14 Chiều
Cổ tich xưa kia mười ông sao sáng
Từng phút nhớ ai trời quê mẹ
Lúa gạo đươc mùa no ấm vạn dân ta(hay)