Áo Tằm
Em thất… cách lỡ lời, nên anh giận
Chứ thật lòng, đâu có ý mỉa mại
Nếu nước mắt làm môi kia mềm lại
Thì đêm qua em đã khóc cho người
Hai đứa mình không còn tuổi đôi mươi
Tánh nhỏng nhẻo ngày xưa cùn mất hẳn
Mưa mùa hè giọt rơi càng thêm nặng
Bữa cơm chiều em cố nấu ngon hơn
Đũa cầm tay, nhìn nó xáo… giận hờn
Lời thỏ thẻ… em mời tô canh nóng!
Hiểu ý tôi, anh dang vòng tay rộng
Ngày qua ngày tôi càng thấy thương anh
Để đến hôm nay được giấc mộng lành
Bao cái gút tôi âm thầm tháo gở
Mười ngón tay không còn run sợ
Hai mạch đời xiết chặt một tình yêu
Categories: Thơ đời, Thơ tình
No Comments »
« Rửa Hồn | Home | Hương Chè Quanh Tôi »