Phận đàn Bà
Đọc thơ anh! Nhớ ngày em xuất giá!…
Cau trong vườn rụng trắng cả thềm mơ
Gió xuân qua cô dâu nhỏ dại khờ
Con cúm bé buồn gục đầu đưa lối
lần cuối nắm tay con, lòng mẹ bối rối
Làm dâu nhà người xa quá con ơi!
Bước thật nhanh, tôi thấu nghẹn lời
Hoa cau trắng bay che từng dấu dép
Mùa xuân tình yêu hồn nhiên rất đẹp
Tôi biết chi đời, đâu phải chỉ có xuân…
Rồi, hạ – thu – đông, trăng gió đảo vòng
Đôi vai nghiêng, mới thầy buồn gánh trĩu
Trái tim non không còn yểu điệu
Cũng từ đây tôi hóa phận đàn bà.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
No Comments »