Lời Nội Năm Xưa
“Một khắc trôi qua đời tựa ảo
Cây đào trước ngỏ muộn đơm hoa
Bao giờ đúng tiết, còn chưa rõ?.
Chỉ sợ chờ xuân… ta muộn màng”
Năm xưa tém gốc người răn dạy!
“đào trổ khi xuân cảm ở lòng…
Tùy đất sanh đời, sung vạn vật
Thế thời thiếu hụt, chắc hoa chưa!…”
“có tụ, có tan – đừng bịn rịn,
Suôi dòng nước chảy đá thêm trong
Mặt người có tuổi, khôn càng lớn…”
Cháu nhớ lời ông tạc giữ lòng.
Đêm nay chợt thấy hoa đào nở
Trên đỉnh cao vời chỉ một bông
Đỏ thắm lung linh như hồn nội
Sáng xuân pháo nổ tôi theo chồng.
Categories: Thơ đời, Thơ xuân
4 Comments »
« Thơ Rơi | Home | Hương lúa vàng »
Tháng Ba 30th, 2013 at 9:49 Chiều
BÀI NẦY TUYỆT QUÁ!
Tháng Ba 31st, 2013 at 8:27 Chiều
Anh vào đọc thơ em hay quá!
Nhưng anh không còm vì biết HT giận rồi.
Cám ơn anh đã thăm HT
Tháng Bảy 8th, 2013 at 4:24 Chiều
Bài này hay lắm.Đọc bài thơ này tôi cảm thấy nhớ quê hơn,
Tháng Bảy 9th, 2013 at 5:28 Sáng
BẠn cũng đang xa quê hương à