Cát Trôi
Hai cha con nhà cọp
Ta đập mi! một nỗi buồn vô cớ…
Lẻn vào hồn như thác vỡ bờ cao
Không hơi men, mà thân xác cồn cào
Không nhung nhớ, mà lối về lạc bước
Trông bộn trẻ bên đường cá cược
Bổng trách đời, ta biết lớn làm chi?
Cái thói u mê, cái nết lầm lì,
Đôi khi cũng lấp đi buồn chán
Hai con mắt không thấy gì trên trán
Đỡ lo nhiều những lằn xoáy thời gian
Ngồi xuống đây, cùng đám trẻ lang thang
Ôi! giống hệt “Cái Bang thời tiền sử”
Đất với tay ngoằn ngoèo con chữ
Viết một hồi – đọc lại… mỗi tên “anh”.
Categories: Thơ điên, Thơ đời, Thơ tình
1 Comment »
« Vượt Ngục | Home | Phận đàn Bà »
Tháng Ba 18th, 2013 at 10:07 Sáng
Nước mắt rơi đâu bằng mưa tháng sáu
Trái tim buồn đâu sánh nỗi đêm đông
Và giận dữ có ngang trời sấm sét
Miệng cứ cười , rồi đời sẽ hóa thơ