vô định
Chạm nhẹ tim vết thương lòng sâu quá
Đôi ba tuần lại bổng nhói cơn đau
Ta cố quên, nhưng chẳng thể nào…
Cơn ác mộng luôn cồn cào thể xác
Tình của ta, người xem như cỏ rác
Chỉ lót chân khi nệm đã cũ sờn
Vì thế thời ta cúi mặt làm ngơ
Bám định mệnh trôi theo dòng thác đục
Giữa sống chết, giác ngộ bờ chân lý
Thì muộn màng không thể hủy ta đi
Chiều chín vàng nấp dưới bóng tường vi
Hoa rực rỡ hé cười, ta tím ngắt
Ngày trôi qua tìm vùi trong tất bật
Để quên đời… hư vỡ cái ta ôm.
Categories: Thơ đời, Thơ tình, Thơ xuân
No Comments »
« Xuân ý | Home | khóc Dưới Mặt Trời »