Hoa bằng lăng
Con sóng biển chiều nay ồn ào quá
Hãy lặng yên đừng vỗ phía bờ tôi
Cho thân cát an lành và tỉnh mịch
Ta ru ta… vẽ vội cánh hoa người
Ôi ta ghét cái ngày tình nhân ấy!
Một loài hoa đã cuốn lấy ta đi
Trong hư ảo, trong cái mê khờ dại
Trong dối lừa cả chính trái tim trinh
Hoa bằng lăng ơi! Sao mi lại có?
Mọc, để người mượn bạn dâng tình yêu
Không ma quỷ mà khiến đời mù loạn
Không độc say mà quyến rũ điên cuồng
Tình đã hết ,lòng không lời trách móc
Cám ơn tình, nhuộm tím máu tim non
Anh rẽ bước quay lưng không ngần ngại
Hoa bằng lăng thường nở cạnh lối mòn
Ngược thời gian em nhặt từng kỷ niệm
Để chiều nay vẽ nên cánh hoa người
Hoa trên cát của ngày xưa bất diệt
Nở trong hồn nuôi giọt máu xanh tươi.
Categories: Thơ tình
No Comments »
« phong xuy | Home | Hoa Mai Trắng »