Đỉnh xuân
David le Burgess
Với mẹ hai con là mùa xuân bất tận
Thấm thoát hết năm, tuổi lớn dần
Cành đào trước gió trổ đôi bông
Bâng khuâng thầm hỏi đào bao tuổi?.
Buồn khoảng nắng mưa dệt sắc hồng
Năm nhuần, xuân trễ hơn một tháng
Có lẽ, tôi – đời chậm lớn lên?
Nghe xuân trong gió vi vu thổi
Đẩy phận người theo nỗi gập ghềnh
Đêm nay đốt khói thả lên trời
Mong rằng mây tụ giọt mưa rơi
Tắm da thịt mát, hồn tôi mát…
Vui hết trăm xuân trọn cuộc đời.
Categories: Thơ đời, Thơ tình, Thơ xuân
No Comments »
« Như rằng | Home | Con không về xuân nay »