Vẫn Còn
Thức giấc .Bỏ lại ngày hôm qua
Nghe hơi thở từ con tim hối hả
Chạm lòng bàn tay … tê thật sâu… vết thương tình buốt giá
Sợi tóc gày … mệt lã… nhọc nhằn rơi
Trọn cuộc đời ôm nỗi nhớ chơi vơi
Mưa hết. Nắng…
Tiếng yêu hờn… liệm tắt
Còn trong gương khối hình hài rất thật
Nhìn linh hồn im lặng, dẫn máu về tim.
Categories: Thơ điên, Thơ đời, Thơ tình, Thơ xuân
2 Comments »
« ĐêmGiáng Sinh | Home | Gió thổi »
Tháng Mười Hai 31st, 2012 at 5:08 Sáng
TỰ NHIÊN THÔI.
Tặng LHT
Hãy sống thật. Đừng bao giờ lừa dối.
Yêu đi em. Dù có phải đau buồn.
Trái tim giả không bao giờ xúc động?
Một cuộc đời người được mấy ngày yêu?
Những cơn bão cũng lại nồm đáp nghĩa
Tình cho không mà có mất tình đâu?
Nụ hôn em có bao giờ lạnh lẽo
Nếu trên môi cười thơm mãi nụ bao dung.
Anh vẫn nhớ “Trúc Sương” nào quấn quít
Sài Gòn vui ly biệt nỡ sao đành?
Đừng vội hát khúc buồn thu dang dở
Bóng hình em đâu xóa khỏi lòng anh?
Xuân rồi đó – Là già thêm một tuổi
Trời sinh ra ai sống để trường sinh,
Và ai biết sẽ đầu thai trở lại
Mà đắng cay , hời hợt với tim mình?
Hai tay trắng giữ tình không tồn tại
Ta vẫn yêu, nghèo phải chịu cô đơn!
Người quên mau, ta trọn đời chung thủy
Viên ngọc sầu xin trả giá thương đau.
MCS
Tháng Một 1st, 2013 at 10:41 Sáng
Hai tay trắng giữ tình không tồn tại
Ta vẫn yêu, nghèo phải chịu cô đơn!
Người quên mau, ta trọn đời chung thủy
Viên ngọc sầu xin trả giá thương đau.
MCS
—————-
Xã Hội
Xòa bàn tay, cuộc đời như mây gió
Năm ngón tay là năm ngã vô thường
Mây cùng gió… Tụ, bay… Nào ai biết?
Anh em mình như hạt bóng trong sương!
Người quân tử không cần lời ngon ngọt
Tình con tim, tiền bạc chẳng so đo
Sao trên trời xếp vô vàn lớn nhỏ…
Đời đi qua thả đẹp …giọng câu hò
Ta không đem lòng mình so thiêng hạ!
Bởi thế gian của thượng đế xây nên
Mỗi một vật có trước- sau – trên – dưới
Mắt con người không đủ thấy hai bên…
Trong tình yêu- lại muôn hình, muôn vẽ…
Kẻ tung hô, người im lặng âu sầu…
Đôi con mắt nhuộm sâu màu tím thủy…
Vạn bờ mi chớp nháy, hận thù nhau…
Đời là thế- nên ta đừng hạch toán
Có niềm vui, thì hãy cứ vui đi!
Viết được thơ là giàu hơn người khác
Ngoài chợ kia! Bao… Em nhỏ tật nguyền.