GởI ĐÀ NẵNG
Vườn chuối xứ người ,hồn năm xưa
Quê hương tôi thành phố ĐÀ Nẵng
Dòng sông Hàn sóng nước trong xanh
Người dân quê tấm lòng chân thật
Chia hạt gạo mùa đổi tiếng cười vang
Núi Ngũ Hành kiêu sa trước gió
Mưa nắng bốn mùa cá nhảy, cò bay
Cánh diều hôm qua thôi đành bỏ lại
Phiêu lãng cuộc đời theo bóng trăng mây
Đà Nẵng thân yêu nặng tình đất mẹ
Thấm màu da vàng giọt máu cha ông
Bạn bè ngày xưa; đứa còn, đứa mất
Xuân đợi muôn hoa…. Réo rắc nơi lòng
Chiều hôm qua tôi gặp đàn cò trắng!
Chúng lạc bày nên chẳng biết về đâu?
ở ruộng người , hôi râu, con nước lạ…
nhớ mẹ cha, mặt mũi nó u sầu
vì sao thế?
Các con chiên chạy loạn
Hẳn có gì uẩn khúc dưới dòng quê
Lòng xót thương đứng nhìn cùng giọt máu
Loãng vào mưa mù mịt cả lối về
Trong vũ trụ biết bao điều lầm lỗi
Con người nào không vướng một lần sai?
Còn anh em – còn nhà, còn dân tộc…
Đi hết rồi! sông núi bỏ cho ai?
Vẽ lên giấy tôi mơ điều đơn giản!
Một ngôi nhà vạn khuông mặt yêu thương
Nắm tay nhau dòng người về phố rộng
Trời Việt Nam mây trắng trãi bình thường.
Giấc mơ chiều tôi lại gởi vào thơ.
Categories: Thơ điên, Thơ đời, Thơ tình, Thơ xuân
No Comments »
« Người con da vàng | Home | Bên kia trời »