Hoa Phượng Đỏ
Chúc mừng 20 – 11 nhân ngày nhà giáo Việt Nam
Cái đúng từ trong cái sai và cái sai được sinh ra từ nhầm lẫn
Cặp mắt mình luôn là bạn của cái mình sai
Cặp mắt đời là tấm gương bốn chiều, phản chiếu cái sai- đúng ở trong mình
Tôi mới biết tôi sai khi nhiều người bảo tôi không đúng.
—————————————
Đêm trôi qua mặt trời vội sáng, vài chiếc lá cuối đông không chịu ve vẫy chào tôi. Có lẽ chúng rất lạnh và cũng cần một vòng tay ôm ấp ….
Quán café cốc bên vỉa hè, tôi ngồi xuống; café thơm quá!
Mặt người chủ quán hình như đã tỉnh giấc từ đêm khuya…
“Chào cô bé! Thế nào?… Khỏe luôn chứ?… Sao hôm nay uống café sớm vậy?
Chắc hôm nay trời sẽ rất nóng, mưa cũng thấm đất rồi.”
Hy vọng là vậy… Tôi nói!
Cũng bài hát mọi khi tôi đến, chiếc máy nhạc cũ mềm, nghe khúc được, khúc nhiễu nhưng cũng còn hơn không.
Bên kia đường bắt đầu có nhiều hàng rong dọn ra: Người bán cháo, kẻ bán hoa, bán rau, bán thịt… v.v.
Thời gian trôi nhanh quá, nhìn đồng hồ đã 10AM. Hôm nay chủ nhật không có việc gì để làm nhưng tội sợ ngồi lâu làm phiền chủ quán. Nhìn sang bên đường thấy một em bé bán hoa, trong giỏ vẫn còn nguyên.
Tôi đứng dậy đi bộ sang bên đường đến bên em. “Gói hết hoa cho chị nhé!”
Cô bé nhìn tôi vừa mừng vừa lo… “Chị mua hết cả?”
“Ừ!”
“Chị có giỗ à?”
“Không.”
“Hoa này là hoa cúng chị ạ!”
“Chị biết!”
“Tiền của em đây!” Tôi ôm hoa quay đi!
“Chị ơi!”
“Gì thế?… Thiếu tiền à?…”
“Không!… Dư… Nhiều quá chị ạ!”
“Vậy thì tốt!… Em giữ đi!”
Tôi ôm cả bó hoa phượng đi về phía nghĩa trang mà tôi chưa bao giờ đến.
Nhiều tấm bia chạm trổ thật đẹp nhưng cũng có vài ngôi mộ như không hề có người thăm viếng. Tôi đặt hoa lên trên một gò đất, đi vòng quanh khu nghĩa trang, đúng là trời hôm nay nóng lên nhiều.
Bất ngờ một cậu bé chừng 14-15 tuổi đến gần tôi. Tay cậu bé cầm một hòn sỏi và một con dao.
Tôi hỏi, “Em làm gì vậy?”
“Em đang khắc tên em lên hòn sỏi! Đây chị xem đi! Đẹp không?”
“Ừ, đẹp lắm! Còn dưới này là gì?”
“Là ngày sinh nhật của em! 03 – 12 – năm 1970.”
Tôi không hiểu gì!… Vì tôi sinh năm 1972…
“À! Mà chị này? Chị đi một mình à? Chị đến đây làm gì?”
Cười… “Thì chị đến để gặp em!”
“Xạo quá! Hoa kia của chị à?”
“Ừ!”
“Chị đem cho ai thế?”
“Cho chị!”… cười.
“Lạ nhỉ… Ít có ai tự mua hoa cho mình, mà chị khác người thật đấy!”
“Vậy có bao giờ em nuối tiếc việc gì trong đời mình không?”
“Rất nhiều chị ạ! Chị thấy cô bé đàng xa kia không? Bọn chúng em biết nhau từ khi mới vào lớp một . Em muốn tặng hoa cho cô ấy một lần, nhưng…”
“Nhưng sao?” tôi hỏi…
“Em rất xấu hổ… Vả lại cũng không tìm đâu ra hoa đẹp.”
“Thế hoa của chị thì sao?”
“Chị mua cho chị mà!”
“Không sao! Em cứ lấy đi! Chị sẽ mua lại cho mình vào dịp khác.”
“Thế em cám ơn chị nhé!”
Cậu bé ôm bó hoa mặt đầy hớn hở chạy về phía cô bé. Để bọn trẻ thoải mái tôi đi sang một khu đất hoang bên cạnh.
Nghĩ cũng vui mà cũng buồn. Cả đời mình có nhận được hoa tặng bao giờ đâu?…
Hôm nay tự mua cho mình thì lại có người buồn hơn mình, không biết có khi nào mình nhận được hoa nhỉ?
“Cháu ơi! Cháu! Dừng chân cho bà hỏi chút nhé!”
Một bà già khỏang chừng tuổi nội tôi nhưng giọng nói rất trong.
“Bà gọi cháu?”
“Cháu có thích hoa không?”
“Dạ! Theo bà đi!”
“Bà trồng hoa nhiều năm, muốn có người hái, mà chả có ai đi ngang, sau cơn mưa hoa rất đẹp cháu ạ!”
Tôi cứ bước theo bà cụ mà cũng chẳng biết mình đang ở đâu!?
Trời!… Trước mắt tôi một hàng phượng đỏ, bông nào cũng đẹp.
Tôi hái thật nhiều… Thật nhiều… Thơm quá!
Cám ơn bà cụ. Ôm hoa tôi đi một mạch về nhà, cắm vào trong lọ.
Chồng tôi, anh ấy đi công tác xa mới về.
“Anh xem hoa đẹp không?” Tôi rút một cành trao anh ấy!
“Em!… Em!…”
“Gì thế?”
“Dậy đi!” Em đang xỏ cả ngón tay vào mũi anh đấy!
“Em mơ à? Hôm này là ngày đặt biệt… Em thích anh tặng gì?”
Một cánh phượng từ bên hiên theo gió bay vào cửa sổ.
“Em thích hoa phượng!”
“Đây! Có sẵn đây! Bà hoàng của anh.”
Anh ấy cúi xuống nhặt cánh phượng bỏ vào tay tôi.
“Lấy hộ cho em tập vỡ cũ trong ngăn kéo vậy!”
Quyển vỡ hơn 25 năm đã đổi màu. Bên trong có một hoa phượng được ép khô nhưng thiếu mất một cánh.
“Bây giờ thì đủ rồi! Ước mơ của em rất đơn giản anh ạ! Cám ơn anh!”
“Ngày mai em có giờ học ở lớp cao học không?”
“Dạ có! Trường cao học Hawaii.”
Categories: Chưa được phân loại
4 Comments »
« Ngày Em Về | Home | Thượng đế xa »
Tháng Mười Một 22nd, 2012 at 2:36 Chiều
CHÀO EM TR..
Từ câu chuyện cho đến bài thơ, luôn luôn tỏ rõ tấm lòng nhân hậu của em. Còn thực tế thì…không thể hiểu nổi!!!
Còn ném sách vào mặt thầy giáo nữa không??? Cười..
Chúc em vui.
Tháng Mười Một 22nd, 2012 at 4:11 Chiều
CHÀO EM TR..
Từ câu chuyện cho đến bài thơ, luôn luôn tỏ rõ tấm lòng nhân hậu của em. Còn thực tế thì…không thể hiểu nổi!!!
Còn ném sách vào mặt thầy giáo nữa không??? Cười..
Chúc em vui.
——-
“Còn thực tế thì…không thể hiểu nổi!!!” Anh không cần hiểu đâu!… Vì HT không phải một nửa còn lại trong anh… cười…
“Còn ném sách vào mặt thầy giáo nữa không???” còn vụ này… thì phải xem thầy giáo như thế nào… mới tính sau…. cười….
Cám ơn anh
Tháng Mười Một 22nd, 2012 at 8:36 Chiều
MỘT NỬA
Một nửa của em không phải là anh. Nhưng một nửa của anh vẫn là em. Mãi mãi là em
Tháng Mười Một 22nd, 2012 at 11:10 Chiều
MỘT NỬA
Một nửa của em không phải là anh. Nhưng một nửa của anh vẫn là em. Mãi mãi là em
———
Vậy sao??? anh có bao nhiêu cái nửa của mình vậy? chắc rất nhiều đúng không. Mỗi bộ phận anh cắt ra làm một nửa, tính ra cắt hết cả người anh cũng đến trăm cái nửa đấy chứ!…