Em là gió
Rẽ khói cùng mây em làm gió
Trốn trong lồng ngực giữa tim anh
Nghe dòng máu chảy êm và đỏ
Réo rắc tình xuân giấc mộng lành
Trăng sáng đêm nay hơn bữa trước
Bổng nhiên tôi hiện bóng con người!
Nhìn tôi! anh khóc trăng trôi ngược
Rớt xuống đời chung vàng lối trăng
Em lẽn theo anh từ dạo ấy
Lâu rồi đi lại chạm hồn nhau
Đời nhiều vướng bận anh không thấy
Cho đến xuân này cũng đã lâu!…
Anh của ngày sau… Em vững bước
Con đường lau sậy bớt gian nan
Em là ngọn gió mang hơi nước
Tưới mượt vườn trăng dẫu muộn màng.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
No Comments »
« Qua vùng gió sống | Home | Lại một mùa xuân »