Trăng đông
Chủ Nhật, Tháng Mười 21st, 2012
buổi hội ngộ giữa Hoàng Trúc – Mai Chiêu Sương – Hùng Sài Gòn
Sài gòn ngày 14- 10 – 2012
Ta nhớ đông xưa dưới bóng dừa
Đứng nhìn trăng xuống gió mênh man
Mang theo hồn Cuội gieo trên nước
Ta vớt đem về lòng ngỗn ngang
Ai đã sinh trăng, trăng sáng ngời?
Biết tìm, biết trốn, biết rong chơi…
Biết khoe sắc tím làm hoa nhớ
Biết chiếu… tên em gọi trọn đời.
Rồi lại một đêm ta vớt trăng
Bóng Hằng đâu đến nhảy lăn tăng?
Dòng đông trở lạnh bèo đông úa
Đập vỡ trăng non, giận lấy mình.
Cung tơ liền rối người chia ngã
Bỏ nguyệt lang thang không chốn dừng
Mô biết tình đi không trở lại
Đêm nay sông nước gió lưng chừng
Dấu sầu lấp vội đông huyền thoại
Chôn những yêu thương những đợi chờ
Vắt giọt mưa chiều về cuối phố
Phất phơ cành biếc. bạc câu thơ…
Cung sâu trướng lại trứng tằm nở
Rượu rót hương tràn thay gió đông
Xuân ý mời xuân vui hội ngộ!
Chờ hoa đào rộ tỏa mây hồng.
Hoàng Trúc
LẠNH LẼO MẤY MÙA TRĂNG
Mùa thu nay sao mà buồn thế!
Máu tim ai nhuộm đỏ lá cành
Lâu đài tình ái đã trở thành hoang phế
Hững hờ, chờ đợi, mong manh
Đừng trách trăng, sao thu nay ít sáng
Bởi không gian đen kịt những đám mây
Đừng trách trời, sao võ vàng tia nắng
Đừng trách lòng chôn chặt mối tình si
Đường huyền diệu nở đầy hoa ái mỹ
Nhạc dật dờ lay động cả không gian
Mọi cung bậc đang hòa trong thanh khí
Đối với ta nàng là cả thiên đàng
Bản Thánh ca giữa đêm mưa tầm tã
Cổ thụ già trút lá giận tàn thu
Đông đang ngủ trên cành cây buồn bã
Em đâu rồi nguội lạnh cả lời ru
Lâu đài ấy bây giờ không còn nữa
Gạch ái tình vò võ với rêu phong
Đã vùi lấp trong hoang tàn vôi vữa
Để linh hồn lạnh lẽo mấy mùa trăng!
02:30 01-10-2012
Thơ Trúc Bình