Hoàng Trúc và Phu quân
HT và các con tại Italy thành phố Venice
Hoàng Trúc Và con Gái Jusmita
Một trời thu chín, một màu trăng
Một dáng thi nhân, một bóng hằng
Một giấc thu dài, một nỗi nhớ
Một đời khắc khoải một tình nhân.
Chẳng biết năm sau thu trở chín
Ai còn đợi lá rụng chiều hôm
Ai còn họa tiếp tranh nàng Trúc?…
Đãi thế nhân say đến ngập lòng.
Trăm năm vàng đá mòn trong nước
Nữ kiệt, trai hùng… si… mấy ai?
Ngọn tóc, làn da đương tết tuổi
Dưới trăng lồng lộng gió thu đầy
Văn chương bạc mệnh tan thành khói
Phong lưu ngoài bút chuyện trần gian
Tình ta lộn mệnh sai duyên nợ
Nối nhịp vần thơ một lỡ làng.
Nghe thu
Ta trói nhau trong đêm không bóng nguyệt
Để hôm nay yêu cạn trái tim hồng
Dẫu nhựa đời bôi trơn dây xiềng xích
Chẳng bao giờ em thoát khỏi cơn mê?
Màu tình yêu dào dạt cứ tìm về
Thu miên man rơi dài bên lối mộng
Chúng mình nhớ nhau bên chờ, bên ngóng
Xào xạc đôi cành chỉ gió với đêm
Rơi hạt sương khuya đọng lá trúc mềm
Thu đang chín, giữa mùa, thu rất đẹp.
Nhỡ sáng mai lá vàng rơi ngỏ hẹp
Hương mùa thu em nhặt gởi cho anh
Nếu ngày sau cầu ô- thước gập ghềnh
Mượn vai anh dìu em về bến ráo?
Tình nửa khuya cuộn tròn trong hư ảo
Bên kia trời!… Anh đã ngủ hay chưa?…