Hạt bụi tôi
Từ đâu đến?
Thì hãy về chốn ấy!…
Hạt bụi nào đã hóa kiếp thân tôi?
Hóa ra anh và những người con được gặp
xanh đỏ cuộc đời – sâu cạn – một giấc mơ.
Từ bao giờ?
Ta thành kẽ ngu ngơ!
Trong bóng tối nặng linh hồn phiêu bạc
Qua đồi hoang, qua sông dài cùng biển rộng
Hạt bụi chiều nay, mù mịt lối quay về.
***
Trần gian gác trọ vui buồn
Mai ta hóa bụi trần truồng về đâu
Hạt nào lạnh dưới dòng sâu
Hạt nào tan rã đi vào thiên thu
Hạt nào vương vấn lời ru
Hạt nào theo gió vi vu tìm về?…
Categories: Thơ điên, Thơ đời, Thơ tình
2 Comments »
« Cơn mưa bất chợt | Home | Hạt bụi chúng mình »
Tháng Tám 5th, 2012 at 2:05 Chiều
CÁT BỤI TRÚC SƯƠNG
Thì cát bụi
Ai chẳng về cát bụi?
Chúa dạy rồi nên hãy cứ yêu đi.
Để mai kia làm kiếp cát bụi rồi
Còn đâu nữa nụ hôn và ân ái??
Hạt bụi em
Mà sao còn xinh gái
Để cho lòng có kẻ phải ngất ngư!
Hạt bụi trần truồng em có về đâu
Xin tự nguyện theo em làm hạt bụi.
Hạt nào rơi cõi phù du?
Hạt nào vướng phải sương mù tình yêu?
Hạt nào hóa, hạt nào tiêu
Hạt em bay tím nẻo chiều tương tư?
Một đời thương nhớ chao hư
Anh theo hạt bụi trầm tư trúc hồng.
MCS
(MCS nhắm mắt gõ 5 phút . Em xem đừng cười nhé.)
Tháng Tám 5th, 2012 at 3:33 Chiều
Vậy thì HT cũng nhắm một con mở một con gõ luôn nhé!
Mẹ sanh ra em nên hình nên dáng
Mẹ sanh ra anh một đấng trai tài
Con sông nào cũng đỗ về một nẻo
Tiếng sóng chiều dào dạt khúc tình thu
Trời mây trắng sương tan dần cuối gió
Quê hương anh nắng hạ chắc khô tàn
Ngọn lúa non – mơ màng – em bật khóc
Chín trong lòng – chín cả trọn tình em.