Tiễn bạn lần cuối
dòng nham thạch dưới đỉnh núi lửa lại NHật Bản
Vỡ hạt mưa chiều trên má tôi
Tuổi hồng lặng lẽ bỏ xa rồi
Dày mo lớp phấn như tuồng trổi
Qua tấm kính thường chẳng thấy ta
Đá mòn bên nước,người dần cũ
Khói biết, mây xanh trẻ tháng ngày
Tạo hóa vô biên, con được hỏi?
Từ đâu, vạn vật có hôm nay?
Tan hợp, gieo đời như nước vỡ
Khó lòng hốt lại giọt mưa rơi
Con đường hư ảo ta đưa bạn
Đốt nén hương thơm nhớ trọn đời
Một ngày nào đó trong hố bụi!
Chẳng biết cây xanh?… có bọn mình!…
Bạn sẽ là cành, tôi chiếc lá!
Dìu nhau mưa nắng buổi hồi sinh.
Categories: Thơ đời, Thơ tình
1 Comment »
« Tranh môi trường | Home | Bóng về »
Tháng Sáu 9th, 2012 at 9:51 Chiều
mời BaGia sang chổ ông già đọc thơ” viết sau những ngày ngủ quên” chúc vui và HP! N….!