Say cô đơn
Ai chẳng muồn hứng hương thơm gió mát?
Ai chẳng mê bởi khúc nhạc ru tình?
Nhưng chỉ sợ thời gian vùi lấp cả
Bao mặt người quen thuộc bỏ ta đi…
Đêm chưa qua! Mà trời xa vội sáng!…
Hạt sương khuya đang vỡ tuổi phận mình
Đời ta đó! cũng tựa làn sương mới…
Đọng một lần và hóa bụi ngày mai.
Trái tim tàn run sợ nhớ thương” ai”…
Nên thôi đành không yêu và không mộng
Hương nào bay xin đừng lùa ngỏ trống!
Để một người say mãi với cô đơn.
Categories: Thơ điên, Thơ đời, Thơ tình
4 Comments »
« Đợi cành san hô | Home | Phận Tằm »
Tháng Sáu 20th, 2012 at 1:04 Sáng
NỬA ĐÊM
Nửa đêm chán ngủ dậy làm thơ
Ngó bốn phương…đêm thấy hững hờ
Tình đõ ngoài môi theo gió thoảng
Tâm đây trong dạ giữ neo chờ.
Tóc lấm phong sương đầu sắp bạc
Hồn chìm trăn trở bóng còn mơ.
Hỏi thử người đời ai chung thủy
Ai thương, ai nhớ để ta chờ?!
MCS
Tháng Sáu 20th, 2012 at 7:33 Chiều
Hỏi thử người đời ai chung thủy
Ai thương, ai nhớ để ta chờ?!
Quỳnh Hương qua đêm
Hoa rụng bên thềm buổi sớm mai
Đêm qua gió lạc đến tìm vay
Mang theo hơi nước vùng tâm bão
Thả nặng hạt sương lạnh cánh gày
Tình hận năm xưa không kết nhụy
Vỡ lòng ngày mới trút hờn cay
Bên đời mượn bóng xây mộng cũ
Người đứng nâng hoa lệ ướt dài
Tháng Sáu 20th, 2012 at 4:32 Sáng
HẠ CÁNH
Đừng yêu nữa. Đừng yêu.
Trái tim nay đang bắt đầu biến dạng.
Đừng tin “sự thật”
Đừng tin “chân lý”
Đừng tin…em.
Bởi linh hồn người đang phát ra phóng xạ.
Mỗi bước đi là mỗi cạm bẩy đời.
Quỷ với người nhập nhằng
Ác và thiện u minh
Đạo lệch hướng
Huyền không là dối trá
Nhạc thiên lôi
Thơ hà bá
Những mỹ từ che đậy bộ xương khô.
Chim đại bàng hạ cánh giữa rừng khuya
Con ễnh ương vọt lên bệ thần hoang phế
Đừng yêu nhé
Dưới chân ngươi coi chừng hố thẳm
Coi chừng bom nguyên tử
Trong tim đen người
Nổ bất cứ lúc nào.
Đứng trên vô thường
Sẽ thấy rõ chiêm bao.
MAI CHIÊU SƯƠNG
(Nhờ xóa dùm bài Hãy coi chừng đi nhé.)
Tháng Sáu 20th, 2012 at 7:36 Chiều
VNhững mỹ từ che đậy bộ xương khô.
Chim đại bàng hạ cánh giữa rừng khuya
Con ễnh ương vọt lên bệ thần hoang phế
Bài thơ trên cao trào quá… HT không hiểu gì…. cười